*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thật đúng là một biện pháp ngọc đã cùng vỡ.”
Ông lão lấy lại tinh thần, chua xót cười.
“Đã đến tình trạng này rồi, cũng không có lựa chọn nào khác, trong sách vê dược cháu được học, có một phương pháp, có thể thông qua tác dụng mạnh mẽ của thuốc giúp cơ thể đạt tới cảnh giới cao nhất trong nháy mắt, Huyết Hoàng Linh Chỉ hoàn toàn có thể kϊƈɦ phát tất cả tiềm lực của cháu, đồng thời làm cho cơ thể của cháu hấp thu được tất cả dược lực của Huyết Hoàng Linh Chi, nhưng dược lực này thực sự quá mạnh mẽ, dưới tình huống dùng thuốc liên tục tất nhiên cháu có thể trở thành vô địch thiên hạ nhưng một khi công dụng của thuốc vừa hết… Cháu sẽ nổ tan xác mà chết, cho dù là thần tiên đêu khó có thể cứu được cháu!”
Phan Lâm khàn giọng nói: “Bởi vậy nếu như không phải đường cùng, cháu sẽ không dùng cách tự sát này!”
Ông lão nghe xong âm thầm líu lưỡi: “Rốt cuộc là người nào đã dạy dỗ ra một võ y điên cuồng như cậu?”
“Để tiền bối chê cười rồi.”
Phan Lâm cười khổ.
“Chê cười? Tôi không dám.
Tôi không hiểu võ y nên vô cùng bội phục những người như cậu, nhìn tuổi cậu cũng không lớn, vậy nên cậu nhất định là một người có thiên phú rất tốt, cậu thanh niên trẻ, cậu giúp tôi một việc, có được không?”
“Việc gì thế?”
Phan Lâm hỏi.
“Con người của tôi, từ trước đến giờ chưa kết giao được tri kỉ nào, chỉ có một lần duy nhất dốc hết tình cảm chân thành cũng đã trở thành hư vô, trong lòng vẫn luôn rất cô độc, tôi luôn nghĩ một ngày nào đó mình chết đi, sẽ phơi thây nơi hoang dã, cho nên tôi hi vọng sau khi tôi chết, cậu có thể nhặt xác giúp tôi, nếu được mua cho tôi một cái quan tài, tìm một nơi non xanh nước biếc chôn tôi, cậu có thể giúp tôi không?”
Gương mặt ông lão rất cầu khẩn nói.
Phan Lâm suy nghĩ một lát sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như cháu thật sự không còn đường để đi, cháu sẽ dùng Huyết Hoàng Linh Chi này sau đó mang ông rời khỏi nơi đây!”
“Như vậy có nghĩa là cậu đã đồng ý rồi?”
Ông lão hỏi lại.
“Đúng vậy ạ.”
“Tốt quá! Tốt! Tốt!”
Khóe mắt ông lão đột nhiên đỏ hoe, run rẩy bước lên phía trước vài bước: “Đồ nhi ngoan của ta! Đồ nhi ngoan!”
“Hả?”
Vẻ mặt Phan Lâm kinh ngạc.
“Trêи đời này tìm một người có tâm như con thật sự rất khó! Nếu đã như vậy, lão già này sẽ truyền thụ tất cả sở học cả đời này cho con! Với sự thiên phú của con, trong khoảng thời gian ngắn nhất định có thể học được tất cả thần công của lão!”
Ông lão cười nói.
Phan Lâm nghe xong nhất thời mừng rỡ: “Tiên bối, nếu học được tất cả những gì tiên bối truyên thụ sẽ trở thành vô địch thiên hạ, sau đó chúng ta có thể xông ra sao?”
“Không thể! Năm mươi phần trăm là tự tìm đường chết, bị người của Huyết Ma Tông xé tan xác!”
Ông lão nói như dội một gáo nước lạnh.
“Như vậy không phải cháu chỉ đang tốn công vô ích thôi à”
Phan Lâm ủ rũ nói.
“Con đừng nóng vội như vậy, tông chủ của Huyết Ma Tông đương nhiệm, ông đã gặp rồi, mạnh hơn tông chủ đời trước nhiều lắm, cậu ta cũng là một thiên tài hiếm có, còn được tông chủ tiền nhiệm dạy dỗ, thực lực tất nhiên sẽ rất mạnh, đạt tới đỉnh cao! Bây giờ thây truyền thụ võ công cho con, cho dù con có thiên phú dị bẩm đi nữa thì chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể đấu lại một người đã khổ luyện mấy chục năm như cậu ta chứ?”
Ông lão nhẹ giọng nói.
“Vậy tiên bối còn truyền thụ võ công cho cháu làm gì?”
“Tất nhiên là để giúp con một đường xông ra ngoài rồi!”
“Vậy…”
Phan Lâm có chút khó hiểu.
Ông lão cũng ảm đạm cười, bình tĩnh nói: “Con còn trẻ, có lẽ trong khoảng thời gian ngản, thây không thể giúp con trở thành một người có thể chống lại tông chủ Huyết Ma Tông, nhưng nếu có thêm Huyết Hoàng Linh Chi, họa may có thể đấu lại được!”
“Vậy tiền bối muốn cháu dùng Huyết Hoàng Linh Chi để luyện công?”