*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều thở hổn hển, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.
Trong ánh mắt của bọn họ lộ ra sự hung ác và âm độc.
Bọn họ đều đang nghĩ cách muốn đồn đối phương vào chỗ chết.
“Cầm Thái Tử, ông nhìn xem, vốn dĩ mọi người có thể quang minh chính đại chấm dứt chuyện này, nhóm người của ông cũng có thể hiên ngang rời khỏi Huyết Ma Tông chúng tôi, nhưng bởi vì lòng tham nhất thời của ông, mới khiến cho mọi chuyện trở thành tình trạng rối loạn như hiện giờ, cớ gì ông phải cố chấp như vậy chứ?”
Sắc mặt của Thủ Tịch Trưởng Lão không chút thay đổi nói.
“Đừng phí lời làm gì, Huyết Hoàng Linh Chỉ đang ở trong tay tôi đây, ai muốn cướp, cứ việc tới đây, nếu không muốn đánh thì mau cút đi! Nếu không, tôi cũng không ngại lãng phí thêm chút sức lực giết sạch từng người từng người một!”
Cầm Thái Tử đáp, nhưng ông ta vừa mới dứt lời, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, thở dốc từng hơi nặng nề, giống như đã đến lúc nỏ mạnh hết đà.
“Cơ hội tốt! Xông lên, giết ông ta cho tôi!”
Thủ Tịch Trưởng Lão vui mừng, lập tức thúc giục người của Huyết Ma Tông bên cạnh xông lên.
Lúc này, hai đệ tử của Huyết Ma Tông cũng lập tức xông về phía Cầm Thái Tử.
Nhưng bọn họ vừa mới tới gần.
Leng kengl! Cầm Thái Tử quét ngang một kiếm.
Phụt! Hai cái đầu người dữ tợn xoay tròn một vòng trêи không trung, sau đó rơi xuống mặt đất.
“Á?”
Những đệ tử còn lại nhìn thấy một màn này sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Còn có người nào không sợ chết nữa, đến đây đi!”
Cầm Thái Tử hét lớn.
“Vô liêm sỉ!”
Thủ Tịch Trưởng Lão nổi giận, lập tức quát: “Tiếp tục xông lên cho tôi! Tôi không tin với chút hơi tàn của ông ta còn có thể chém được mấy cái đầu nữa!”
Nhưng mà lúc này không ai dám đứng ra.
“Hử?”
Thủ Tịch Trưởng Lão ngẩn ra, ông ta quay đầu lại… Nhìn những đệ tử Huyết Ma Tông bên cạnh, ông ta tức giận gâm lên: “Các người đang làm gì vậy? Không nghe thấy tôi nói gì sao? Xông lên! Tất cả các người xông lên cho tôi! Giết ông ta! Có nghe thấy không?”
“Trưởng lão, chúng… chúng tôi không phải đối thủ của ông tai”
“Xông lên có khác gì đi chịu chết đâu!”
“Đúng đó trưởng lão, chúng tôi… chúng tôi không muốn chết đâu.”
“Chúng tôi không dám đi…”
Những đệ tử kia run rẩy nói, trong mắt của tất cả bọn họ đều chỉ còn lại nỗi sợ.
“Các người… Khốn kiếp! Các người chính là phản đồ! Tôi nhất định phải trị tội các người! Nhất định phải nghiêm trị các người!”
Thủ Tịch Trưởng Lão phẫn nộ rít gào.
Các đệ tử kia sợ tới mức đều co rụt lại một chỗ.
“Ha ha ha, lão già chó chết kia! Ông nói xem, người của ông không ai dám lên, vậy ông có dám lên không? Không cần để cho bọn họ đi tìm chết, ông, lại đây!”