*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ồ, cậu cũng biết châm pháp Truy Long hả?”
Ông lão ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Phan Lâm.
“Sao lại không biết cho được.
Đây chính là châm pháp trong truyền thuyết, nghe nói đã thất truyền, không ai biết cách thi châm.”
Phan Lâm khàn giọng nói.
“Vậy sao cậu lại biết?”
“Tôi không biết!”
“Nếu cậu không biết thì sao có thể nhận ra châm pháp này chính là châm pháp Truy Long chứ?”
Ông lão bưồn cười nói.
“Tôi dựa theo những gì được miêu tả trong sách mà đoán ra.”
“Đoán ra?”
Vẻ mặt ông lão ngạc nhiên.
“Trong sách miêu tả, châm pháp Truy Long, châm như sấm sét, dấu tích như Long Hành, lấy mạch đi chi, lấy khí ngự chi, châm lực như điện, khó mà nắm được… Tôi căn cứ vào miêu tả này mà suy nghĩ xem loại châm pháp nào mới có thể thích hợp với đặc thù của châm pháp Truy Long, nhờ thế mà có thể đoán ra được đại khái cách thức thi châm, nhưng mà đây chỉ là suy đoán của tôi, còn châm pháp Truy Long chân chính ra sao thì tôi không biết.
Mà cách thi châm của ngài lại vừa hay khớp với suy tính của tôi, thế nên tôi mới kết luận rằng đây chính là châm pháp Truy Long.”
Phan Lâm suy yếu nói.
Ông lão càng nghe càng ngạc nhiên nói: “Chàng trai trẻ, cậu đúng là quá lợi hại!”
“Tiền bối quá khen.”
Lúc thi châm xong, Phan Lâm cảm thấy cơ thể của mình có chút khôi phục, lập tức khó nhọc đứng dậy, cũng không khách khí mà xé một miếng đùi gà bắt đầu gặm.
“Kiến thức y học của cậu thực sự rất tuyệt vời.
Tôi nghĩ cơ thể của cậu hẳn là cũng được cậu dùng y thuật cải tạo lại, nếu không đâu có được năng lực khôi phục lớn như thế”
Ông lão nhìn chằm chằm Phan Lâm rồi nói.
“Có phải mỗi ngày cậu đều ngâm mình trong canh nùng hổ hay không?”
“Canh nùng hổ ư? Dược hiệu thấp quá, mỗi ngày tôi dùng Đằng Long ngâm mình.”
Phan Lâm nói.
“Sao cơ? Dược tính của Đằng Long gấp mười lần canh nùng hổ.
Người bình thường đến canh nùng hổ còn không chịu được mà cậu lại còn có thể chịu được sự đau đớn của nước Đăng Long hay sao? Cậu là quái thai à?”
Ông lão líu lưỡi nói.
Phan Lâm cười khổ.
“Tiên bối nghĩ đi đâu vậy? Tôi không phải quái thai.
Sở dĩ tôi có thể chịu được dược tính của nước Đằng Long là do tôi đã dùng một vài vị dược liệu khác để triệt tiêu tác dụng phụ của nó, hãm xuống còn thấp hơn so với canh nùng hổ, vì thế mới có thể yên tâm mà ngâm mình.”
“Cậu cho thêm dược liệu nào?”
“Sơn chỉ, kỳ thuỷ, hoa Thiểm Ngân …..
“Là những dược liệu này sao? Như vậy không sợ làm giảm tác dụng của nước Đằng Long hay sao?”
“Không đâu, chỉ cần nắm chắc tỉ lệ phối dược là được.”
“Hoá ra là vậy…”
Ông lão hiểu ra, sau đó ngồi im lặng giống như đang suy nghĩ điều gì