*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
U Thủy Kiếm Vương? Là thiếu nữ này sao? Ánh mắt Phan Lâm có vẻ hoang mang, càng khó hiểu hơn.
Nhìn những người xung quanh có vẻ vô cùng khϊế͙p͙ sợ cô gái trước mặt này, nhất là gã Sở Giang Long kia, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại trắng thêm vài phần, trong mắt ngập tràn vẻ kiêng kị, nào còn dám hống hách? “Lại là cô? Vô liêm sỉ! Con khốn này quyết tâm đối nghịch với Thương Nguyệt Giáo của bọn tao sao?”
Sở Giang Long tức giận quát.
“Tôi không có hứng thú gì với Thương cái gì giáo của mấy người, tôi chỉ không quen nhìn mấy người làm bậy hống hách ở đây mà thôi, nghe đây, biết điêu thì mau chóng cút cho tôi! Đừng ép tôi đại khai sát giới! Thiếu nữ hừ lạnh, trực tiếp giơ kiếm lên trước, tạo thành tư thế sắp chiến đấu.
Sắc mặt Sở Giang Long căng lên, nghiến răng nghiến lợi căm hận nhìn thiếu nữ, nhưng mà gã ta thật sự nhịn được, vung tay lên tức giận quát: “Rút lui!”
Mọi người lập tức lác đác láo nháo rời đi.
Thấy cảnh này, Quách Lệ không ngừng ngạc nhiên hô lên.
“Cô gái, cô thật là giỏi! Cô là người luyện võ sao? Những người đó lại nghe lời cô như vậy, bỏ chạy luôn?”
“Bọn họ không chạy sẽ phải chết, ở chỗ này giết người không phạm pháp, trái lại hai người không có việc gì lại chạy đến đây làm gì? Không biết ở đây rất nguy hiểm sao? Mau đi đi!”
Thiếu nữ nói.
“Khó là làm vậy được, cô gái, tôi là hướng dẫn viên du lịch, chịu trách nhiệm dẫn ngài đây lên đỉnh núi, bây giờ vẫn chưa đến đích, chúng tôi không thể đi được.
“Lên đỉnh núi?”
Thiếu nữ có hơi bất ngờ, liếc nhìn Phan Lâm, chau mày: “Tôi thấy hơi thở của anh bình thường không có gì đặc biệt, không giống người luyện võ! Anh đi lên đỉnh núi làm gì? Không biết trêи đó rất nguy hiểm sao?”
“Sư phụ tôi bị Khổ Tình Nữ bắt lên núi, lần này tôi đến là muốn làm cho Khổ Tình Nữ thả người.’ Phan Lâm nói.
“Anh còn biết cả Khổ Tình Nữ?”
Thiếu nữ có hơi ngạc nhiên, tiện thể cười thành tiếng: “Anh đã biết về Khổ Tình Nữ thì anh cũng nên biết sự đáng sợ của bà ta chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bắt, anh cảm thấy anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao? Anh làm sao mà khiến Khổ Tình Nữ thả người chứ? Đúng là buồn cười.
Tôi thấy anh có mà đang đi tìm đường chết thì đúng hơn.”
“Đến cũng đến rồi, chuyện thế nào cũng phải đi trước rồi mới nói được.”
Phan Lâm nói.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt Được, đúng lúc tôi cũng đi mỏi chân rồi, ngồi xe của hai người lên núi đi!”
“Cô gái này cũng đi tìm Khổ Tình Nữ sao?”
“À, tôi không có hứng thú với bà lão đó!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng hừ một tiếng, không quan tâm.
Phan Lâm cũng không hỏi nhiều.
Có một người có thực lực mạnh như vậy đi cùng, tất nhiên là Quách Lệ rất vui vẻ.