*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác! Sĩ! Lâm! Ba chữ này, giống như ba tiếng sấm, nổ tung trong tim mọi người ở đây.
“Bác… Bác sĩ Lâm?”
Huyết Kiêu cũng bị kinh sợ.
“Trang chủ! Anh… Anh không nhầm đấy chứ?”
Trang Tiến Bình ở bên cạnh không thể bình tĩnh, vội vàng hỏi.
“Dựa theo tư liệu của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta, lúc trước khi bác sĩ Lâm giết thôn Dược Vương, lợi dụng dược liệu của thôn Dược Vương tu luyện ra Thương Ám Huyền Thể! Cho nên trước mắt người có được cơ thể này, chỉ có bác sĩ Lâm!”
Trang Đông Quân khàn giọng nói.
Da đầu mọi người run lên, gương mặt cả đám trắng bệch kinh hãi nhìn người khủng bố trước mặt.
“Chẳng trách đứa con riêng của chú tư đột nhiên trở nên lợi hại, có được võ y trác tuyệt như thế, còn có thân thể Tiên Thiên Cương! Chuyện này căn bản không hợp lẽ thường, ngoại trừ thiên tài tuyệt thế như bác sĩ Lâm giả mạo ra, còn có thể có lý do gì khác?”
Trang Tiến Bình hít vào một hơi khí lạnh, âm thầm buồn bực.
Mọi người phát hiện quá muộn rôi.
Cũng hoài nghi quá muộn rồi.
“Ông biết tôi có Thương Ám Huyền Thể từ đâu?”
Phan Lâm nhìn Trang Đông Quân, mở miệng hỏi.
Người của thôn Dược Vương đã bị diệt, đây là bí mật mới đúng.
“Chúng tôi hỏi được từ miệng một đệ tử từ thôn Dược Vương trốn tới!”
“Người nọ tên là gì?”
Phan Lâm lập tức hỏi.
“Có vẻ như họ Tiết, sao thế? Bác sĩ Lâm biết cô ta sao?”
Trang Đông Quân mỉm cười: “Chỉ tiếc cậu không gặp được cô ta, cô ta đã chết!”
“Cái gì?”
Đôi mắt Phan Lâm trở nên lạnh lùng.
Người họ Tiết sao? Vậy tất nhiên là Tiết Đan Chỉ rôi! Chẳng lẽ Tiết Đan Chi gặp bất trắc rồi? Lúc trước sự kiện ở thôn Dược Vương kết “Đúng là lợi hại!”
Huyết Kiêu liên tục thán phục: “Bản đại nhân từng tiếp xúc với không ít võ y! Nhưng chưa bao giờ từng thấy người nào thành thạo võ y như thế… Kim châm cứu của cậu ta, nhìn đúng là cảnh đẹp ý vui!”
“Thật sự mạnh như thế sao?”
Người bên cạnh không tin.
Chỉ thấy Phan Lâm cầm thanh đao trên mặt đất, chém người nhà họ Trang ở trước mặt.
Kim châm cứu đâm lên người, sức lực và tốc độ của anh tăng mạnh, một đao chém xuống, đúng là có thể một đao một người! Lần đầu giao đấu, hai người nhà họ Trang bị Phan Lâm chém chết.
“Khốn nạn!”
Trang Thái Thành giận tím mặt, rút kiếm “Giết!”
Trang Đông Quân không e sợ, lại quát khẽ.
“Giết!”
Người của sơn trang Huyết Kiếm ở bốn phía vội rút kiếm xông lên.
Phan Lâm giơ tay cách không đánh ra.
Khí ý màu đen phun trào từ tay anh ra, giống như sóng biển, dời sông lấp biển về phía đám người vọt tới.
“Á!”
Những người này bị sương mù căn nuốt, cả đám kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ đều ngã xuống đất, hai tay điên cuồng gãi trêи người, điên cuồng lăn lộn, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Trước sau chỉ mấy giây, những người này liền không có động tĩnh, chết trong sương