*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy tên côn đồ lực lưỡng làm theo lệnh của người đàn ông đó xông vào trong, hất tung bàn ghẽ, đạp đổ mọi thứ.
Bệnh xá vốn đang gọn gàng sạch sẽ lập tức trở thành một đống hỗn độn.
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Vương Nghiêm, gọi cảnh sát ngay!”
Tú Lan lo lắng nước mắt sắp trào ra, nhanh chóng bước tới ngăn đám người đó lại.
Nhưng cô chỉ là một cô gái làm sao có thể ngăn chặn những kẻ côn đồ? Bệnh xá này là do ông cô mở, ông tuổi tác đã cao, rất ít ở bệnh viện, nhưng dù vậy, đây cũng là tâm huyết của nhà họ Trịnh! Vương Nghiêm sợ hãi lùi lại, trốn trong phòng run rẩy, lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Phan Lâm lại nhíu mày.
Dù thế nào thì, Tú Lan cũng là bạn học và bạn thân của vợ anh, mặc dù Tú Lan có vẻ ngoài “hung dữ”
, nhưng không phải người xấu.
“Con chó cái, cút khỏi đây!”
Nhìn thấy Tú Lan lao tới, người đàn ông vạm vỡ hất tay ra Bị ảnh hưởng quán tính, Tú Lan lùi lại và ngã nhào xuống đất.
“Con điếm, Hắc Hổ tao không đánh nữ nhân, nhưng không có nghĩa là sẽ để cho bây muốn làm gì thì làm, bây biết điêu một chút! Bằng không đừng trách taokhông thương hoa tiếc ngọc!”
Người đàn ông hung hăng nói.
“Tôi liều với ông!”
Tú Lan hai mắt đâm lệ, đỏ hoe, nghiến chặt hàm răng trắng tinh, lại định xông lên.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Người đàn ông tức giận, trực tiếp kéo thắt lưng ra, dường như muốn trói Tú Lan lại.
Nhưng ngay khi ông ta định ra tay khống chế Tú Lan, một bàn tay hơi tái nhợt đột nhiên đưa ra bên cạnh, chuẩn xác nắm chặt lấy cánh tay của người đàn ông.