Hình ảnh ở hiện trường rung động mỗi người.
Đôi mắt mọi người đờ đẫn, ngơ ngẩn nhìn Trang Tuấn Kiệt khó có thể đứng dậy trêи đất.
Bốn phía trở nên yên tĩnh không có tiếng động.
Ngoại trừ âm thanh tân khách náo động ở phía xa, thì không còn âm thanh nào khác.
Một lúc lâu sau.
“Tuấn Kiệt!”
Một trưởng bối kêu to một tiếng, lo lắng xông lên trước, nâng Trang Tuấn Kiệt dậy.
“Anh Tuấn Kiệt, anh không sao chứ?”
“Tuấn Kiệt, cháu thể nào rồi?”
“Sao lại như vậy?”
Đám người Trang Hồng Nhạn luống cuống chân tay xông lên trước, thân thiết hỏi.
Trang Quốc Thiên và Trang Tuấn Phi sớm đã đại não trống rỗng.
Đây là Tân Tuấn Minh làm sao? Khi nào thì Tân Tuấn Minh… Lợi hại như vậy rồi? “Tôi không sao, tôi… Tôi không có gì đáng ngại, chỉ là… Sơ suất rồi…”
Được người ta nâng dậy Trang Tuấn Kiệt vừa lau máu ở khóe miệng vừa nói, nhưng máu còn chưa lau xong, người lại ho khan dữ dội.
“Khu khụ khụ…”
Nhìn thấy bộ dạng này của Trang Tuấn Kiệt, tất cả mọi người hơi giật mình.
“Anh đã không có việc gì, vậy chúng ta tiếp tục đi.”
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới.
Toàn thân mọi người run lên, đồng thời nhìn người nói.
Thì thấy Tân Tuấn Minh cất bước đi tới.
“Tần Tuân Minh! Quyết đấu đã kết thúc! Cậu còn muốn làm gì?”
Một người nhà họ Trang quát khẽ.
“Kết thúc sao? Nhưng tôi chưa nghe thấy Trang Tuấn Kiệt nhận thua mà.”
Tân Tuấn Minh nói.
“Chuyện này… Người nhà họ Trang không biết trả lời thế nào.
Lúc này Trang Tuấn Kiệt nghiến răng, trong mắt tràn ngập oán hận.
Nếu nhận thua trước mặt mọi người, có khác gì quỳ xuống với Tần Tuấn Minh chứ? Không phải mặt anh ta sẽ mất sạch sao? Đấn lúc đó nhà bọn họ sẽ bị người ta chỉ trò, chọc người ta chê cười.
Dù sao Tần Tuấn Minh là đứa con hoang! “Trang Tuấn Kiệt, anh còn không chịu nhận thua sao?”
Trang Tuấn Phi la lên.
“Nhận thua cái gì? Tôi còn chưa thua!”
Trang Tuấn Kiệt không nhịn được, điên cuồng hét lên một tiếng, đẩy người bên cạnh ra, xông về phía Tần Tuấn Minh.
Vùi Trường kiếm thê lương kia phát ra huyết quang.
“Kiếm pháp Huyết Long!”
Có người kinh hãi kêu lên! Ở phía sau, cuối cùng Trang Tuấn Kiệt cũng sử dụng kiếm pháp mà anh ta lấy làm kiêu ngạo.
Kiếm pháp Huyết Long của Trang Tuấn Kiệt đã tu luyện tới tầng sáu, kiếm phong thê lãnh, mũi kiếm như rồng, thể không thể đỡ, một kiếm trời đất biên sắc, quỷ thân kinh hãi.
Chỉ là kiếm thế này, đã không có người có thể chắn, càng không chỉ nói uy lực của kiếm kia! “Tần Tuấn Minh! Cẩn thận!”
Trang Tuấn Phi hét lên.
“Tuấn Minh, né tránh!”
Trang Quốc Thiên xông tới, muốn đỡ một kiếm này cho Tần Tuấn Minh.
Nhưng kiếm thế quá mạnh, ông ta căn bản không tới gân được! Một kiếm này, không ai có thể địch lại.
Mọi người trợn to mắt, trái tim treo tận yết hầu.
Kiếm thế đáng sợ như vậy, e rằng một chiêu này… Đã lấy được mạng Tân Tuấn Minhl Trang Tuấn Kiệt đúng là độc ác.
Rất nhiều người nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng một giây sau.
Xoạch! Một âm thanh kỳ lạ truyên ra, ngay sau đó… VùI Kình phong tỏa từ chỗ Tần Tuấn Minh rai Là kiếm thết Kiếm thế do kiếm pháp Huyết Long của Trang Tuấn Kiệt phóng ra… Tản đi.
Mọi người vội vàng nhìn về bên kia, chỉ liếc mắt một cái, mọi người như bị sét đánh, toàn bộ đứng tại chỗ… Chỉ thấy Tân Tuấn Minh giơ tay lên, hai tay khẽ kẹp lấy, vững vàng kẹp được kiếm trong tay Trang Tuấn Kiệt.
Trường kiếm khủng bố kia, chỉ cách trước mặt Tân Tuấn Minh vài centimet.
Không thể tiến lên được chút nào nữa… “Không có khả năng!”
Có người kinh hãi hét lên.
Đôi mắt của Trang Tuấn Kiệt cũng trợn to, trêи gương mặt đều là mồ hôi lạnh, run lẩy bấy nhìn Tân Tuấn Minh trước mặt.
Kiếm của anh ta… Vậy mà bị Tân Tuấn Minh đỡ được rồi! Sao có thể như vậy? Tần Tuấn Minh này… Rốt cuộc là mạnh cỡ nào? “Thú vịt”
Tần Tuấn Minh giống như nổi giận, ánh mắt phát lạnh, đột nhiên ngón tay cử động.
Loảng xoảng! Thân kiếm của lợi kiếm trong tay Trang Tuấn Kiệt trực tiếp bị Tân Tuấn Minh lấy ngón tay bẻ gãy, sau đó ngón tay nhanh như tia chớp, đâm về phía Trang Tuấn Kiệt.
Đây rõ ràng là tính toán giết Trang Tuấn Kiệt.
“Tần Tuấn Minh! Cậu làm gì đấy?”
“Dừng tay!”
Mọi người vội vàng kêu lên, giống như nổi điên tiến lên.
Mà vào lúc này, một bóng dáng đã có động tác trước, nhanh chóng tới gần Tân Tuấn Minh, đạp mạnh về phía anh.
Tần Tuấn Minh nhướng mày, nhìn bàn chân tàn nhẫn này, bất đắc dĩ thu chiêu lùi về sau.
Rầm! Bàn chân vẫn đạp tới, bị Tân Tuấn Minh dùng tay ngăn cản, nhưng mà vì quá mức vội vàng, cho dù sức lực của bàn chân không tính là mạnh, nhưng cũng khiến Tân Tuấn Minh liên tục lùi vê sau, có chút khó có thể đứng vững.
“Anh cả?”
Trang Quốc Thiên vội vàng đỡ lấy Tân Tuấn Minh, trong mắt lộ ra tức giận nhìn chằm chằm bóng người kia, đúng là Trang Thái Thành! “Tân Tuấn Minh! Cậu thật to gan, vậy mà muốn giết Tuấn Kiệt?”
Trang Thái Thành quát.
“Tôi giết anh ta? Bác lập tức ngăn cản tôi? Vừa rồi anh ta muốn giết tôi, sao không thấy bác ngăn cản? Bác cả, bác thật thiên vị”
Vẻ mặt Tân Tuấn Minh không chút thay đổi nói.
Gương mặt Trang Thái Thành lúc đỏ lúc trắng, có chút không biết cãi lại, hừ lạnh một tiếng quát khẽ nói: “Cậu đừng gọi tôi là bác cả! Nhà họ Trang tôi không có người như cậu!”
“Bác cả, sao bác có thể nói như vậy được chứ?”
Vẻ mặt Trang Tuấn Phi khó coi.
“Anh cả! Dù thế nào Tuấn Minh cũng là con em, anh cố tình ngăn bên này để bên khác đánh cũng không khỏi quá thiên vị rồi?”
Trang Quốc Thiên nghiến răng nói.
“Cái gì mà ngăn bên này để bên khác đánh? Tôi chỉ nói thật mà thôi! Cậu ta họ Tân, không họ Trang!”
Trang Thái Thành hừ lạnh nói.
“Anh…”
Trang Quốc Thiên tức giận.
“Thôi, ba, đấu võ mồm với bọn họ không có bất cứ ý nghĩ gì, dù sao bây giờ là Tuấn Minh thắng, như vậy đủ rồi! Chúng ta còn để ý làm gì?”
Trang Tuấn Phi kéo Trang Quốc Thiên, nhỏ giọng nói.
“Con nói rất đúng, những người này vốn nhìn cả nhà chúng ta không vừa mắt, Tuấn Minh thắng, đó là vả mặt bọn họ, chúng ta nên cao hứng mới phải, cần gì phải đấu khẩu với bọn họ? Tuấn Phi, Tuấn Minh, chúng ta đi!”
Trang Quốc Thiên hừ lạnh nói, dẫn Trang Tuấn Phi và Tân Tuấn Minh rời đi.
“Đứng… Đứng lại!”
Trang Tuấn Kiệt vẫn không cam lòng, muốn giữ ba người nhưng bị Trang Thái Thành ngăn cản.
“Cháu còn chê chưa đủ mất mặt sao?”
Trang Thái Thành quát khẽ.
“Bác cả, cháu…”
“Được rồi, cháu cũng đừng giải thích nữa! Tần Tuấn Minh kia không phải người cháu có thể đối phó! Tỉnh lại đi!”
“Đáng giận!”
Trang Tuấn Kiệt tức giận đánh một quyền lên đất, nghiến răng nghiển lợi.
Mọi người đều không nói gì.
Trang Hồng Nhạn im lặng nhìn chằm chằm Trang Tuấn Kiệt, sau đó mở miệng nói: “Bác cả, Tân Tuân Minh này, sao lại lợi hại như thế? Cháu nhớ rõ khi tên này rời đi, tư chất bình thường, cũng không phải là kỳ tài luyện võ mà!”
“Bác cũng không biết, có lẽ tên này đi nước ngoài, gặp được kỳ ngộ hoặc cao nhân nào đó chỉ điểm! Không nghĩ tới đứa con hoang chú tư sinh ra, bây giờ nguy hiểm như thế.”
Trang Thái Thành hừ lạnh nói.
“Bác cả, vậy ngày mai luận võ kén rể, nên tiên hành thế nào? Vẫn tiếp tục để anh Tuấn Kiệt lên sao?”
Trang Hồng Nhạn cẩn thận hỏi.
“Không để thằng bé lên thì để ai lên?”
“Có lẽ Tân Tuấn Minh càng thích hợp hơn.”
“Thích hợp sao? Hồng Nhạn, cậu ta mà lên đài thì nhà họ Trang chúng ta càng mất hết thể diện rồi! Cậu ta họ Tần, là một đêm phong lưu của chú tư cháu tạo ra, danh không chính ngôn không thuận, nếu để cậu ta lên đài, không phải sẽ bị mọi người nhạo báng sao? Không nên không nên! Tuyệt đối không được, vẫn tiếp tục để Tuấn Kiệt lên đi.”
Trang Thái Thành lắc đầu nói.
Trang Hồng Nhạn chần chừ một lát, im lặng gật đầu.
Không biết vì sao, trong lòng cô ta mơ hồ có chút bất an.
—————————-