Xuống xe, lập tức có một đệ tử nữ mặc váy màu hồng nhạt đi tới.
“Sư tỷ!”
Đệ tử nữ này cung kính nói.
“Ừm, lập tức dẫn vị sư muội Phan Nhã Nam này đến thánh trì làm lễ rửa tội!”
Người phụ nữ mở miệng nói.
“Dạ, Nam sư muội, mời đi bên này.”
“Ừm”
Phan Nhã Nam lập tức đi theo đệ tử nữ kia đi vào bên trong.
Phan Lâm cũng đi theo vào.
Đệ tử nữ kia lập tức ngăn lại, lớn tiếng quát: “Trong Hồng Nhan Cốc, nghiêm cấm đàn ông đi vào!”
Phan Lâm khẽ nhíu mày, nhìn vê phía người phụ nữ kia.
“Để anh ta vào đi, các giảng sư đã đồng ý rồi, để anh ta làm bạn với Nam sư muội đi vào.”
Người phụ nữ mở miệng.
“Sư tỷ, chuyện này…”
“Không sao, chỉ đi cùng Nam sư muội tiến hành thí luyện, đợi thí luyện kết thúc, trong cốc lại có sắp xếp!”
Người phụ nữ đè thấp giọng nói, nháy mắt với đệ tử nữ kia.
Đệ tử nữ kia giống như hiểu chuyện gì, không lên tiếng nữa.
Mấy người tiến vào trong cốc, đi theo con đường trong khe hẹp.
Hồng Nhan Cốc chim hót hoa thơm, mà hai bên khe tường treo không ít trang sức rất đẹp.
Dù sao cũng là nơi phụ nữ sinh sống, nơi này thu dọn gọn gàng ngăn nắp, vô cùng thoải mái, cho dù là một bông hoa một nhánh cỏ đều được trông được cắt tỉa cho nổi bật.
Đi theo con đường này khoảng hơn mười phút, thì thấy có hai con đường rẽ, một con đường thì hướng lên trêи, đi tới bên cạnh một ngọn núi thấp bên cạnh Hồng Nhan Cốc.
Mấy người trực tiếp tiến vào ngọn núi thấp này, có thể thấy ở giữa sườn núi của ngọn núi thấp này có một ôn tuyên tự nhiên.
Xung quanh ôn tuyên đứng không ít người của Hồng Nhan Cốc.
Vẻ mặt mọi người nghiêm túc và trang trọng.
Đệ tử nữ dẫn Phan Lâm và Phan Nhã Nam đi tới trước ôn tuyền này, sau đó mở miệng nói: “Hai người đợi ở đây!”
“Dạ”
Phan Nhã Nam gật đầu.
Phan Lâm nhìn quanh bốn phía, đánh giá toàn bộ Hồng Nhan Cốc.
Dọc đường tới đây, anh căn bản không nhìn thấy một chút dấu vết của cơ quan.
Nếu tin tức Hàn Long nghe được từ Phong Thanh Vũ là thật, như vậy cơ quan chỗ cửa Hồng Nhan Cốc ẩn giấu ở chỗ nào? Loại nơi chim hót hoa thơm như bồng lai tiên cảnh thế này, thật sự ẩn giấu vô số sát khí sao? Ngay lúc Phan Lâm đang suy nghĩ, tiếng bước chân dày đặc truyên tới.
Sau đó chỉ thấy đệ tử nữ lúc trước dẫn một đám người trẻ tuổi đi tới trước ôn tuyền này.
Vẻ mặt những cô gái này rất kϊƈɦ động, vui vẻ phấn chấn, dọc theo đường đi đều trò chuyện ríu rít.
Phan Nhã Nam có chút bất ngờ.
Phan Lâm liếc mắt nhìn đám phụ nữ này một cái, phát hiện trêи người mỗi cô gái đều mặc vô cùng xa hoa, rất rõ ràng, xuât thân của bọn họ đều vô cùng bất phàm.
“Những người này là ai thế?”
Phan Nhã Nam không nhịn được hỏi.
“Bọn họ là đám sư muội chuẩn bị gia nhập Hồng Nhan Cốc chúng †a như Nam sư muội! Không cần phải để ý tới bọn họ.”
Đệ tử nữ cười nói.
“Ồ… Hàng năm Hồng Nhan Cốc đều tuyển nhiều người như vậy sao?”
“Không phải hàng năm, là mỗi tuần.”
“Mỗi… Mỗi tuần? Vậy Hồng Nhan Cốc có bao nhiêu người?”
Phan Nhã Nam nghẹn họng nhìn trân trối nói.
Mọi người vây quanh ôn tuyền, cả đám đều có vẻ mặt mờ mịt như Phan Nhã Nam.
Bọn họ không biết kế tiếp sẽ phải làm gì.
Nhưng càng khiến bọn họ thảo luận sôi nổi là Phan Lâm bên cạnh Phan Nhã Nam.
“Sao có thể có đàn ông ở đây?”
“Không phải nói Hồng Nhan Cốc không thu nhận đàn ông sao? Người nọ tới đây làm gì?”
“Nói đi nói lại, người này đúng là đẹp trail Thực sự rất muốn nhìn gương mặt anh ta khi tháo kính ra, chắc chắn bộ dạng rất đẹp trai.”
Mấy cô gái đỏ mặt, lén nhìn Phan Lâm.
Lúc này một người phụ nữ mặc đồ màu vàng đi vào khu vực ôn tuyền, sau đó im lặng ngồi trêи một cái ghế trước khu ôn tuyên, nhắm mắt dưỡng thần.
“Gia Linh?”
Phan Lâm nhận ra người phụ nữ này.
Nhưng không biết cô ta tới đây làm gì? Cùng lúc đó, lại có lượng lớn đệ tử của Hồng Nhan Cốc ởi tới.
Dẫn đầu là một người phụ nữ tóc ngắn, cô ta vỗ tay, nói: “Được rồi, các vị sư muội, im lặng! Im lặng!”
Mọi người lập tức im lặng lại, nhưng hưng phấn trong mắt mỗi người không thế kìm nén lại.
“Chư vị sư muội, tôi tên là Triệu Minh Nguyệt! Có lẽ đây là lân đầu tiên mọi người gặp tôi, tôi là người phụ trách khảo hạch lân này của mọi người! Chỉ có người thông qua khảo hạch, mới có thể chính thức gia nhập Hồng Nhan Cốc chúng tôi!”
Triệu Minh Nguyệt nói.
“Sư tỷ Triệu Minh Nguyệt, chúng em sẽ cố gắng!”
“Em nhất định có thể thông qua khảo hạch!”
Mọi người nhao nhao nói, càng trở nên hăng hái hơn.
“Mọi người đều đến từ các thế gia khác nhau, mỗi người đều có điều kiện gặp may mắn, Hồng Nhan Cốc chúng tôi chọn lựa người tới đây, cũng là vì mọi người đạt tiêu chuẩn khảo hạch, cho nên tôi tin mọi người đều có thể thông qua!”
Triệu Minh Nguyệt híp mắt cười nói: “Được rồi! Bây giờ bắt đầu khảo hạch đi, mời mọi người xếp hàng hẳn hoi, tự động tiến vào trong ôn tuyền này, đi từ phía nam tới phía bắc của ôn tuyền này, người có thể thuận lợi đi tới, có thể trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc chúng tôi rồi!”
“Đơn giản như vậy sao?”
Mọi người cảm thấy rất khó tin.
“Đúng vậy, đơn giản như thế thôi! Mọi người có thể bắt đầu!”
Triệu Minh Nguyệt cười nói.
Đám phụ nữ nghe thấy thế, lúc này như đánh tiết gà.
Bọn họ còn tưởng là khảo hạch có độ khó cao lắm cơi Người phụ nữ đứng đầu không do dự nữa, trực tiếp nhảy vào trong ôn tuyền, tiến về phía trước.
Rất nhanh cô ta đã đi được năm sáu mét.
Mọi người ở trêи bờ đều lộ ra tươi cười.
Chuyện đơn giản như thể, có thể xưng là khảo hạch sao? Khảo hạch của Hồng Nhan Cốc này cũng quá như trò trẻ con rồi? Trong đầu mỗi người đều có ý nghĩ như thế.
Nhưng mà Phan Lâm cảm thấy không thích hợp.
Anh nhìn chằm chăm nước ôn tuyền kia, cảm thấy lạ chỗ nào đó, cũng nhìn chằm chằm cô gái kia, không hiểu sao trái tim vô cùng thấp thỏm.
“Hồng Nhan Cốc này thật nhàm chán! Khảo hạch gì chứ, căn bản chính là đang lãng phí thời gian.
Phan Nhã Nam oán hận nói.
“Không thích hợp!”
Phan Lâm đột nhiên nói nhỏ.
“Làm sao không thích hợp?”
Phan Nhã Nam nghiêng đầu hỏi.
Phan Lâm không nói nữa.
Phan Nhã Nam bĩu môi, chẳng muốn hỏi lại làm gì.
Mà khi cô ta dời mắt nhìn cô gái ở trong ôn tuyên, thì phát hiện vậy mà cô gái kia đứng ở giữa ôn tuyền, không tiến lên tiếp nữa.
“Làm sao vậy?”
“Chị gái nhỏ, vì sao không đi nữa?”
“Xảy ra chuyện gì rôi hả?”
“Chẳng lẽ chân cô bị chuột rút rồi?”
Đám phụ nữ ở trêи bờ nhao nhao kêu lên.
Nhưng… Cô gái ở trong ôn tuyên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn duy trì tư thế ấy, không nhúc nhích.
Một cơn gió thổi qua, cơ thể cô gái đột nhiên nghiêng đi, sau đó bùm một tiếng ngã vào trong ôn tuyền, sau đó chậm rãi nổi lên trêи ôn tuyên.
Đã chết! “Hả?”
Tất cả đám phụ nữ đều hét âm lên.
Phan Nhã Nam thì càng trợn to mắt, nhìn cảnh tượng này với vẻ khó mà tin.
“Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Gương mặt Phan Lâm võ cùng lạnh lẽo.
“Lâm sư huynh, rốt cuộc là sao vậy? Rốt cuộc là cô gái kia bị làm sao thế?”
Phan Nhã Nam sợ tới mức sắp khóc ra tiếng, vội vàng hỏi.
“Nước ôn tuyên này, là nước đoạt mệnh! Đừng đi xuống, nếu không… Sẽ phải chết không thể nghi ngời”
Phan Lâm khàn giọng nói.
—————————-