Mấy người nhà họ Phan nghe thấy thế, sắc mặt đều căng thẳng, nhưng không sợ hãi.
Phan Hằng Chí bình tĩnh nhìn thoáng qua Phan Lâm, cũng không bởi vì Phan Lâm nói ra câu này mà cảm thấy e ngại.
“Cậu Lâm, Giang Thành này không thuộc về cậu, nó thuộc về quốc gia, ai có thể đến, ai không thể đến, việc này cũng không phải do cậu quyết định.”
Phan Hằng Chí lên tiếng, anh ta không kiêu ngạo, cũng chẳng tự tỉ.
“Thật ư?”
“Hơn nữa, nếu như cậu nói thế, vậy tôi có thể nhận định Phan Nhã Nam đã bị cậu bắt rồi?”
Phan Hằng Chí lại một lần nữa chất vấn.
Phan Lâm lẳng lặng nhìn qua anh ta, một lân nữa đốt điếu thuốc, trầm giọng nói.
“Xem ra các anh không hiểu tình hình hiện tại của mình và thái độ của tôi đối với nhà họ Phan nhỉ”
“Cậu Lâm, tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, nhưng điêu này không đồng nghĩa với việc nhà họ Phan chúng tôi sợ cậu, sở dĩ nhà họ Phan chúng tôi vẫn luôn không ra tay, trên thực tế là vì cố gắng cùng cậu Lâm đây và Tập Đoàn Dương Hoa kết minh, tương lai mưu đồ việc lớn, mà bây giờ chuyện của Phan Nhã Nam chính là việc nhà của nhà họ Phan chúng tôi, nếu như trong việc này, chủ tịch Lâm lại thò một chân vào, đó chính là chạm đến ranh giới cuối cùng của nhà họ Phan chúng tôi, lần này Hằng Chí đến đây, trưởng bối trong tộc cố ý dặn dò, nhất định phải đưa được Phan Nhã Nam về, không tiếc bất kỳ giá nào, nếu như cậu Lâm đây khăng khăng muốn đối nghịch với nhà họ Phan chúng tôi, như vậy chúng tôi...
Cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn vũ lực mà thôi.”
“Vậy thì để tôi xem thủ đoạn vũ lực của các người đi.”
Sắc mặt của Phan Lâm không chút thay đối nào, lên tiếng.
“Cậu Lâm, cậu thật sự muốn làm chuyện này âm ï đến mức đó ư?”
Phan Hằng Chí cau mày hỏi.
“Mỗi người tự chặt một cánh tay, sau đó quay về, đây là sự khoan dung cuối cùng mà tôi dành cho các người."
Phan Lâm khàn giọng nói, giống như không muốn nói nhiều với Phan Hằng Chí nữa.
Thế nhưng Phan Hằng Chí lại lắc đầu, hơi nghiêng người, những người còn lại của nhà họ Phan cũng rối rít nghiêng người.
Phan Lâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đưa mắt nhìn theo.
Lúc này mới phát hiện ra, chẳng biết từ khi nào, phía sau đám người kia xuất hiện một người đàn ông mặc áo choàng đen viên đỏ, với mái tóc trắng.
Vị trí ấn đường của ông lão này biến thành màu đen, hốc mắt lõm sâu, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ xanh xao, nhìn giống như một người nghiện ma túy vậy, nhưng hơi thở trên người ông ta lại vô cùng đặc biệt.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đục ngầu kia dường như có thể xem thấu tất cả, nhìn rất không đơn giản.
Chẳng qua điều khiến cho Phan Lâm cảm thấy ngạc nhiên chính là, người này lại có thể che giấu được hơi thở của mình.
Đến mức Phan Lâm vẫn luôn không chú ý đến sự tồn tại của ông ta.
Ông lão này đến đây từ khi nào thế? Lúc ông ta đi vào, vì sao anh một xíu cũng không phát giác ra được? Hơn nữa vì sao hiện tại người đứng ở trước mặt anh, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác lúc nào cũng có thể biến mất được.
Thật đúng là thần kỳ.
Sắc mặt của Phan Lâm trở nên ngưng trọng.
“Người kia là ai thế?”
Phan Lâm trâm giọng hỏi.
“Chắc hẳn cậu Lâm đây đã nghe qua tên tuổi của lão tiên sinh, Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, cậu Lâm không biết ư?2”
Phan Hằng Chí bình tĩnh đáp.
“Đạo Hoàng?”
Lông mày của Phan Lâm nhíu chặt, sắc mặt anh vô cùng ngưng trọng.
“Xem ra bác sĩ Lâm đây đã nghe qua tên của ông già này.”
Ông lão thản nhiên nhìn thoáng qua Phan Lâm rồi nói.
“Sao tôi có thể chưa nghe qua tên tuổi của Đạo Hoàng chứ? Đạo Hoàng tung hoành ở giới võ đạo trong nước hơn mười năm, là nhân tài kiệt xuất, đủ khiến cho đất trời rung chuyển, khinh công đạt đến trình độ tới vô ảnh, đi vô tung, khiến cho người đời khiếp sợ không thôi, nếu như người nào đó chưa từng nghe nói qua, chẳng phải là kẻ kiến thức hạn hẹp ư?”
Phan Lâm bình tĩnh đáp.
“Nếu đã như thế, chắc hẳn cậu cũng biết cách làm của ông già này rồi nhỉ?”
Giọng nói của ông lão này trở nên lạnh hơn.
“Đương nhiên là biết, Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, từ trước đến nay không bao giờ trộm đồ, chỉ trộm người mà thôi, trộm đầu người, trộm tứ chi của người ta, thậm chí là lục phủ ngũ tạng, cho dù chưa trộm cũng là giết, cho dù là nhân vật cường đại cỡ nào, được bảo vệ nghiêm ngặt bao nhiêu, đều sẽ bị ông trộm và giết, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho tất cả mọi người đều e sợ, cứ như thế làm nên tên tuổi của Đạo Hoàng.”
Phan Lâm chậm rãi nói.
Lời này vừa nói ra, Phong Thanh Vũ khẽ gật đầu.
“Cũng không tính là loại người kiến thức hạn hẹp.”
Ông lão khẽ xoa cằm rồi nói.
“Nếu như cậu đã biết tên tuổi của tôi, vậy thì cậu cũng nên biết được, Phan Nhã Nam chính là đồ đệ của tôi, cậu ngoan ngoãn giao Phan Nhã Nam ra, như vậy tôi có thể buông tha cho cậu."
Phan Lâm nghe thấy thế, anh lập tức hiểu ra.
Chẳng trách đám người Phan Hằng Chí lại ngông cuồng như thế, dám chạy đến chỗ của anh để giễu võ dương oai, là vì có Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ làm chỗ dựa ư? “Vì sao lão tiên bối lại cảm thấy người ở chỗ tôi chứ?”
Phan Lâm không sợ, cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi.
“Bọn họ nói đồ đệ của tôi xuất hiện ở Giang Thành, đại khái con bé trốn ở chỗ này, đây là địa bàn của cậu, nhất định đồ đệ của tôi đang ở trên tay của cậu, bác sĩ Lâm à, từ sau khi thu nhận đồ đệ, ông già này đã lâu lắm không ra tay, tôi hy vọng hôm nay tay mình sẽ không nhuốm máu, cậu nghĩ như thế nào?”
Phong Thanh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm rồi nói.
“Nói như thế, các người nhận định là tôi rồi hả?”
“Cũng không phải là như thể, có lẽ cậu không bắt được đồ đệ của tôi, hơn nữa tôi cảm thấy dựa vào khinh công của đồ nhi tôi, nếu con bé muốn chạy, cậu cũng không giữ được.”
Phong Thanh Vũ đột nhiên nói.
Lời này của ông ta khiến cho đám người nhà họ Phan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Lão tiên sinh!”
Phan Hằng Chí thấp giọng gọi.
Nhưng Phong Thanh Vũ lại không để ý đến anh ta, chỉ tiếp tục nói.
“Nhưng cho dù cậu không bắt đồ đệ của tôi, tôi vẫn sẽ tìm cậu để đòi người.”
“Vì sao?”
Phan Lâm hỏi lại.
“Bởi vì đất Giang Thành này là địa bàn của cậu, tôi đương nhiên sẽ đến tìm cậu để đòi người, cho dù cậu có bắt đồ đệ của tôi hay không, tôi chỉ cần tìm cậu để đòi người là được rồi.”
Phong Thanh Vũ ngạo nghễ nói.
Giọng điệu bá đạo này, cho dù là ai nghe cũng đều phải nén giận.
Hiển nhiên Phan Lâm cũng là như thế.
“Nếu như tôi không giao người ra thì sao?”
Phan Lâm nhìn theo ông ta rồi hỏi.
“Như vậy chỉ sợ đầu của cậu sẽ phải giao cho tôi rồi”
Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói.
Ông ta vừa nói ra những lời này, bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Mấy người nhà họ Phan đang đứng đó cũng không nhịn được, cả người sợ run lên.
Ánh mắt bọn họ đều dừng ở trên người Phan Lâm.
Không thể nghi ngờ, hiển nhiên Phan Lâm tức giận.
Nhưng đây chính là điều mà người nhà họ Phan muốn nhìn thấy nhất.
Trên thực tế, Phong Thanh Vũ đến đây chính là một chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi Phan Nhã Nam xảy ra chuyện, người nhà họ Phan đã gọi điện thoại liên lạc với Phong Thanh Vũ, nhưng ngay lúc Phong Thanh Vũ còn chưa đến nơi, Phan Nhã Nam đã chạy mất, đồng thời vì tránh né sự truy đuổi của nhà họ Phan, Phan Nhã Nam đã vứt điện thoại di động của mình đi, vì thế Phan Nhã Nam không cách nào liên lạc được với Phong Thanh Vũ, còn Phong Thanh Vũ đích thân chạy đến nhà họ Phan đòi người.
Vừa khéo nhà họ Phan cũng đang đuổi bắt Phan Nhã Nam, cho nên bọn họ đã tìm một loạt lý do, công bố với bên ngoài Phan Nhã Nam chỉ phạm vào lỗ nhỏ, sẽ không bị trừng phạt nặng, cũng mời Phong Thanh Vũ đi cùng người nhà họ Phan đến Giang Thành, tìm kiếm tung tích của Phan Nhã Nam.
Phong Thanh Vũ đến, mặt ngoài là hỏi Phan Lâm để đòi người, trên thực tế chính là một cái bây mà nhà họ Phan tạo ra cho Phan Lâm.
Mục đích của nhà họ Phan chính là châm ngòi thổi gió Phan Lâm và Phong Thanh Vũ, để hai người đó chém giết lẫn nhau, mượn cơ hội nhìn xem rốt cuộc thực lực của Phan Lâm mạnh đến mức nào.
Dù sao trong khoảng thời gian gần đây, nhà họ Phan nhận được rất nhiều tin tức vô cùng kinh khủng liên quan đến Phan Lâm.
Phân lớn tin tức đã được giám định là giả, nhưng có mấy tin tức khó bề phân biệt, thật giả khó định.
Chính vì lẽ đó, nhà họ Phan muốn mượn cơ hội đến Giang Thành để dò xét.
Đối mặt với khí thế hùng hổ dọa người của Phong Thanh Vũ, Phan Lâm không nói gì.
Sắc mặt của Phong Thanh Vũ không chút thay đổi nào, nói.
“Bác sĩ Lâm, tôi cho cậu thời gian ba tiếng để tìm ra Phan Nhã Nam, cậu nghe cho rõ đây, cậu tìm được Phan Nhã Nam càng sớm càng tốt.
Nếu như cậu tìm được Phan Nhã Nam trong vòng một tiếng, sau đó giao cho tôi, vậy cậu sẽ bình an không có chuyện gì, nếu như cậu tìm được trong vòng hai tiếng, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một phần quà, nếu như trong vòng ba tiếng cậu mới tìm được, tôi sẽ còn chuẩn bị cho cậu một món quà lớn, nếu như quá ba tiếng, cậu không tìm được người giao cho tôi...
Vậy đất Giang Thành này cũng đã đến lúc đổi chủ rồi.”
Sau khi nói xong, Phong Thanh Vũ trực tiếp xoay người, chuẩn bị rời đi.
Trên mặt người nhà họ Phan lại nở nụ Cười.
Trên mặt Phan Hằng Chí cũng là nụ cười mỉm, anh ta nhìn qua Phan Lâm, vẻ mặt châm chọc, sau đó quay người định đi.
“Đứng lại!”
Lúc này Phan Lâm đang ngồi trên ghế đột nhiên nói một câu.
Tất cả mọi người đều dừng bước.
Phong Thanh Vũ hơi nghiêng đầu nhìn qua anh.
“Cậu nghĩ thông suốt rôi đấy hả?”
Phan Lâm khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Vừa rồi, những lời ông nói là đang uy hiếp tôi đấy hả?”