Cổng chính của nhà họ Phan.
Một lượng lớn xe Bentley, Rolls-Royce, Limousine đỗ ở đây.
Những người từ trên xe đi xuống có phong cách ăn mặc khá kỳ quái, có người mặc âu phục phẳng phiu, có người mặc trường bào với phong cách khá cổ xưa.
Tất cả mọi người đều mang theo sắc mặt lạnh lẽo, tức giận và nghiêm nghị.
Người đi đầu chính là Hắc Ngọc Thành.
Vẻ mặt ông ta vô cùng lạnh lẽo, đứng ở chỗ cổng chính, lạnh lùng nói.
“Việc này liên quan đến nhà họ Phan các người, do Tề Các tam đại của nhà họ Phan quản, Các Chủ Phan Côn Luân của Tê Các đâu? Nếu như ông ta còn không xuất hiện, tôi sẽ phát lệnh xông vào.”
Bên trong cổng chính đều là người của nhà họ Phan.
Tuy mỗi người đều có thực lực không kém, nhưng so sánh với đám người tinh nhuệ với khí thế hung hăng của nhà họ Hắc, hiển nhiên là thua xa.
Người nhà họ Phan vô cùng căng thẳng, chiến trận như thế, bọn họ chưa từng gặp qua.
Dù sao thì đây cũng chính là người nhà họ Phan đấy.
Có gia tộc nào dám vô duyên vô cớ dẫn người đến nhà họ Phan gây chuyện chứ? Đây không phải là ăn gan hùm mật gấu à? Chẳng qua Hắc Ngọc Thành chính là dám đến đây gây chuyện.
Ông ta cũng không giống trước kia, có Tập Đoàn Dương Hoa, Trường Cổ, Đông Hoàng Giáo làm chỗ dựa, ông ta sợ gì nhà họ Phan chứ? Hơn nữa quan tài Thánh Anh tổ truyền của nhà họ Hắc bị người nhà họ Phan trộm mất, sao ông ta có thể không nổi giận được cơ chứ? Có thể đến nhà họ Phan hỏi tội, tội gì ông ta lại không làm? “Gia chủ nhà họ Hắc, làm phiên ngài chờ một lát, chúng tôi đã phái người đi thông báo cho các chủ rồi, tôi tin các chủ sẽ lập tức đến ngay thôi.”
Một quản gia vội vàng cung kính nói.
“Hừ, nếu như các chủ của các người không xử lý được việc này, hoặc là ông ta không đồng ý ra mặt, vậy thì gọi gia chủ của các người đến.”
Hắc Ngọc Thành không nhịn được, quát một câu.
Lời này vừa nói ra, những người đang ở mặt ở đây, sắc mặt của rất nhiêu người đều thay đổi.
Trong mắt của người nhà họ Phan hiện lên lửa giận.
Gia chủ? Lời này là có ý gì chứ? Nhà họ Hắc thật sự muốn cùng nhà họ Phan bọn họ đối cứng à? Tuy nói nhà họ Phan bọn họ không muốn trêu chọc đến nhà họ Hắc, nhưng điều đấy cũng không có nghĩa bọn họ sợ nhà họ Hắc.
Thật sự đối cứng, thua thiệt chính là Hắc Ngọc Thành.
Lúc này một giọng nói đạm mạc vang lên.
“Gia chủ nhà họ Hắc, chắc hẳn ông cũng biết, nếu như chuyện này ầm ï đến gia chủ nhà chúng tôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, tôi sợ đến khi đó nhà họ Hắc các ông không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
Người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Lập tức nhìn thấy một đám người từ bên trong đi ra, là đám người Phan Ngạo Thiên.
“Phan Côn Luân, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi, tôi còn tưởng ông trốn đi đâu cơ đấy!”
Hắc Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng, sau đó khinh thường nói.
“Còn có mấy lời ông vừa nói kia là có ý gì? Ông đang dọa tôi đấy hả? Nếu đã như vậy thì được rồi, hôm nay tôi chính là muốn gặp gia chủ nhà các người đấy, ông, không có tư cách nói chuyện với tôi, để gia chủ của các người đến đây đi!”
“Cái gì?”
Trong lòng của người nhà họ Phan tràn ngập lửa giận.
“Thật đúng là quá đáng.”
“Người nhà họ Hắc đừng có mà phách lối như thế, nơi này chính là Yến Kinh đấy.”
“Các người không muốn đi ra khỏi nơi này đấy hả?”
Mấy cao thủ đi theo Phan Côn Luân đến đây lập tức giận dữ hét to.
Người nhà họ Hắc cũng không cam chịu yếu thế, nhao nhao xông lên.
Bầu không khí giữa hai bên đều là mùi thuốc súng, tình hình vô cùng căng thẳng.
Phan Côn Luân nhíu mày, ông ta không nghĩ đến thái độ của Hắc Ngọc Thành lại kiên quyết như thế, ông ta suy nghĩ một lát, sau cùng Phan Côn Luân có chút nhượng bộ.
“Gia chủ nhà họ Hắc, từ trước đến nay nhà họ Phan chúng tôi và nhà họ Hắc các người chính là nước sông không phạm nước giếng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại khiến cho ông khởi binh hỏi tội như thế?”
Phan Côn Luân hỏi.
“Quan tài Thánh Anh của nhà họ Hắc chúng tôi là do người nhà họ Phan các ông trộm đúng không?”
Hắc Ngọc Thành lạnh lùng hỏi.
“Người tên Phan Lâm kia đã sớm bị chúng tôi đuổi khỏi nhà họ Phan rồi, cậu ta không phải là người của nhà họ Phan chúng tôi nữa, nếu như ông muốn tìm cậu ta để tính sổ thì cứ việc đi tìm, việc này nhà họ Phan chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có trách nhiệm gì.”
Phan Côn Luân lắc đầu nói.
“Nhưng người trộm quan tài Thánh Anh của chúng tôi không phải là Phan Lâm mà chính là Phan Nhã Nam của nhà họ Phan các người, đúng không?”
Hắc Ngọc Thành tức giận quát.
Câu này vừa nói ra, sắc mặt của Phan Côn Luân thay đổi, trong mắt lóe lên nghi ngờ.
Phan Ngạo Thiên đứng phía sau càng bị dọa cho đến mức thiếu chút nữa đã không thể đứng vững.
“Gia chủ nhà họ Hắc, vì sao ông lại có thể nói ra những lời như thể được cơ chứ?”
Phan Côn Luân nhíu mày hỏi.
“Sao nào? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? “Gia chủ nhà họ Hắc, tôi không biết từ đâu mà ông nghe được những chuyện giả dối không có thật này, tôi chỉ muốn nói, việc quan tài Thánh Anh bị trộm kia chẳng liên quan gì đến nhà họ Phan chúng tôi cả, nếu như gia chủ nhà họ Hắc cứ khăng khẳng cho rằng là do người nhà họ Phan của chúng tôi làm, vậy thì làm phiên ông lấy ra chứng cứ.”
Phan Côn Luân lạnh nhạt nói.
Chứng cứ Phan Nhã Nam trộm quan tài Thánh Anh đã sớm được người nhà họ Phan xử lý sạch sẽ, Phan Côn Luân tin chắc nhà họ Hắc không thể tìm ra được chứng cứ.
Thế nhưng vào lúc này Hắc Ngọc Thành đột nhiên phất tay, một người từ phía sau ông ta đi ra.
Mấy người Phan Côn Luân không biết người này, nhưng Phan Ngạo Thiên đứng sau lưng ông ta thì sắc mặt đã trắng bệch.
“Đây là ai thế?”
Phan Côn Luân hỏi.
“Đây là bảo vệ của khu chung cư nhà Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang.”
Hắc Ngọc Thành bình tĩnh nói.
“Bảo vệ ư?”
Hô hấp của Phan Côn Luân trở nên dồn dập.
“Ông ta tận mắt nhìn thấy người của nhà họ Phan ông mang theo quan tài Thánh Anh của nhà họ Hắc chúng tôi đến khu chung cư của Hứa Ngọc Thanh, theo như những gì mà tôi được biết, Hứa Ngọc Thanh chính là mẹ vợ của Phan Lâm đúng không? Các người mang theo quan tài Thánh Anh đi tìm Hứa Ngọc Thanh, có phải là vì muốn đổ oan cho bà ta?”
Hắc Ngọc Thành hừ lạnh.
“Gia chủ nhà họ Hắc đã nghĩ nhiều rồi, đang yên đang lành, sao chúng tôi phải đổ oan cho Hứa Ngọc Thanh làm gì chứ? Nhà họ Phan chúng tôi và người này, cho dù bắn đại bác tám đời cũng không đến.”
Sắc mặt của Phan Côn Luân bình tĩnh như thường, nhưng khóe mắt của ông ta lại âm thầm liếc qua Phan Ngạo Thiên, rất bất mãn.
Phan Ngạo Thiên có chút ngây người.
“Phan Ngạo Thiên, ông làm việc kiểu gì thế? Vì sao không xử lý sạch người này?”
Người của Tê Các ở bên cạnh nhỏ giọng chất vấn.
“Tôi...
Tôi đã xử lý, để cho an toàn, ngay trong đêm tôi đã để cho người ta đưa ông ta đến núi hoang để xử lý, đồng thời chôn xác ngay tại chỗ, thế nhưng...
Thế nhưng làm sao người này lại...
Chẳng lẽ là tôi nhìn thấy quỷ hả?”
Phan Ngạo Thiên lắp bắp hỏi.
“Chỉ sợ là có cao nhân cứu ông ta.
Phan Côn Luân nhỏ giọng nói.
“Nhà họ Phan các người và Hứa Ngọc Thanh bắn đại bác tám đời không đến, vậy Phan Lâm và nhà họ Hắc tôi có liên quan gì chứ? Nhưng chuyện khác tôi chẳng quan tâm, thế nhưng nhân chứng ở đây, không cho phép mấy người chống chế, hôm nay nhà họ Phan các người nhất định phải cho nhà họ Hắc chúng tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, cho dù nhà họ Hắc chúng tôi có phải thịt nát xương tan cũng sẽ không tha cho các người."
Nguyên Tinh quát to.
Sắc mặt của Phan Côn Luân âm trầm như nước, những người còn lại cũng trâm mặc.
Nhà họ Phan đuối lý, nhà họ Hắc lại cường thế như vậy, chuyện này không dễ làm rồi.
“Các chủ, có cần thông báo cho gia chủ biết không?”
Người bên cạnh thấp giọng hỏi.
“Nếu ngay cả loại chuyện này cũng không xử lý được, tôi còn làm Các Chủ của Tề Các kiểu gì chứ?”
Phan Côn Luân hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
“Gia chủ nhà họ Hắc, ông muốn như thế nào?”
“Giao tất cả những người có liên quan đến chuyện này ra cho chúng tôi xử lý!”
Hắc Ngọc Thành đáp.
“Được.”
Phan Côn Luân không chút do dự, thản nhiên nói.
“Vậy tôi sẽ giao Phan Nhã Nam cho ông, người đâu, dẫn Phan Nhã Nam đến đây.”
“Rõ."
Người bên cạnh chạy vào.
“Các chủt”
Phan Ngạo Thiên nóng nảy, vội vàng gọi.
Thế nhưng Phan Côn Luân không nhìn ông ta, chỉ bình tĩnh nói.
“Phan Ngạo Thiên, ông phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đấy!”
“Thế nhưng...”
Phan Ngạo Thiên còn muốn nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phan Côn Luân, ông ta biết cho dù mình có nói gì đi chăng nữa cũng là vô dụng.
Phan Côn Luân đã quyết tâm làm thế, nhất định phải hy sinh Phan Nhã Nam.
“Haizz.”
Phan Ngạo Thiên đành phải thở dài một tiếng, yên lặng rơi lệ.
Thế nhưng đúng vào lúc này, người đi vào kia đột nhiên vòng về, đồng thời lớn tiếng nói.
“Các chủ, Phan Nhã Nam chạy trốn mất rồi!”
“Cái gì?”
Phan Côn Luân hơi ngạc nhiên, mọi người xôn xao.
“Chạy trốn ư? Phan Côn Luân, nói như thế, các ông không chịu giao người.”
Hắc Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng.
“Gia chủ nhà họ Hắc yên tâm đừng vội, một cô gái yếu đuối như nó có thể trốn đi đâu được chứ? Tôi sẽ lập tức bắt nó lại?”
Phan Côn Luân trâm giọng nói, sau đó vung tay lên, muôn dẫn người đi đuổi bắt Phan Nhã Nam.
Thế nhưng đúng vào lúc này rầm một tiếng, một tiếng nổ mạnh đột nhiên từ chỗ cửa sau của nhà họ Phan truyền đến.