*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đợi máu tươi bắn tung tóe một lúc lâu, đau đớn dữ dội mới xuất hiện.
“Á!”
Huyết Nam Ngục đau khổ kêu to.
Nhưng mà đúng lúc này, tay trái lại co rúm lại.
Ông ta mở to mắt lấy lại tinh thần, muốn lùi vê phía sau phản kháng, nhưng không còn kịp rồi.
Hai cái tay ở phía sau trực tiếp ấn lên bờ vai ông ta, không cho ông ta tránh thoát...
Là Phan Lâm! Phập! Cánh tay trái của ông ta cũng bị kéo ra! “Á! Á! Á!”
Huyết Nam Ngục đau đớn điên cuồng hét lên, cơ thể không ngừng co rúm lại, cả người rít lên như điên rồi.
Nguyên Tinh và Tào Đức Duy đều đã trợn tròn mắt.
“Thân Quân! Chuyện này...”
Nguyên Tỉnh há to miệng, đều đã không nói nên lời.
“Điên rồi! Điên rồi! Bác sĩ Lâm, cậu...
Cậu điên rồi sao? Vì sao phải làm như thế?”
Tào Đức Duy lấy lại tinh thân, liên tục la lên, cả người có chút luống cuống.
“Kéo hai cánh tay của ông ta ra mà thôi, các ông có vấn đề gì sao?”
Vẻ mặt Phan Lâm không đổi nói.
“Cậu...
Bác sĩ Lâm! Cậu không sợ Huyết Ma Tông sao?”
Dưới đau đớn kịch liệt, Huyết Nam Ngục vẫn duy trì tỉnh táo, nghiến răng gâm nhẹ nói.
“Sợ! Nhưng như vậy thì thế nào?”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Trên mặt căn bản không nhìn ra được chút sợ hãi nào.
Huyết Nam Ngục đã có chút không rõ Phan Lâm, ông ta hít sâu một hơi khí lạnh, nói: “Bác sĩ Lâm, tôi nghĩ cậu chỉ muốn hả giận thôi, đúng không? Bây giờ cậu đã kéo hai cánh tay của tôi ra rồi, tôi nghĩ có phải là cậu nên thả tôi đi rôi không...
Cậu yên tâm đi, tôi tuyệt đối không nói chuyện này cho Huyết Ma Tông biết, Huyết Ma Tông cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, cậu yên tâm...”
Huyết Nam Ngục chỉ muốn rời đi.
Đợi rời khỏi nơi này, an toàn xong, lại bàn bạc kỹ hơn! Nhưng mà ngay từ đầu, Phan Lâm đã không muốn buông tha ông ta.
“Huyết Nam Ngục, ông nghĩ sai rồi, tôi kéo cánh tay ông ra, không phải là muốn hả giận, tôi, chính là muốn giết ông!”
Phan Lâm vươn tay về phía cổ ông ta, năm ngón tay nắm chặt, hơi phát lực.
Toàn thân mọi người ở xung quanh căng cứng.
Tào Đức Duy và Nguyên Tỉnh đều ngừng thở ngơ ngác nhìn.
Đôi mắt của Huyết Nam Ngục mở to hơn: “Chẳng lẽ...
Cậu thật sự muốn khai chiến với Huyết Ma Tông chúng tôi?”
“Không muốn.”
“Vậy cậu...
Sao cậu có thể giết tôi?”
“Huyết Nam Ngục, vì sao ngay cả kiến thức đơn giản như vậy mà ông cũng không hiểu nổi nhỉ? Nếu ông chết, sao người của Huyết Ma Tông có thể biết được ông chết trong tay tôi? Chẳng lẽ ông chưa từng nghe nói tới giết người diệt khẩu sao?”
Phan Lâm dán sát vào hơn nói.
Huyết Nam Ngục hoàn toàn mơ hồ rồi.
Răng rắc! Phan Lâm bắt đầu phát lực.
“Không...
Bác sĩ Lâm...
Cậu không thể giết tôi...
Nếu như cậu giết tôi! Huyết Ma Tông nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Bọn họ sẽ tra rõ là cậu giết tôi! Bọn họ sẽ tra ra rõ ràng! Không!”
Huyết Nam Ngục gào thét thê lương, điên cuồng vùng vấy, giống như con thú bị vây khốn.