*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người có mặt ở đây, cho dù là Đông Hoàng Giáo hay Phái Cổ, cho dù là tông môn hay gia tộc, toàn bộ đều hành lễ với Phan Lâm.
Thành kính và kính sợ đó, không phải nhào nặn mà thành.
Thẩm Minh Triết trợn to mắt, ngơ ngác nhìn người trước mặt, cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng...
Đây không phải là giấc mơ.
Cũng không phải là ảo giác! Đây đều là sự thực rất chân thật.
Chỉ trong nháy mắt, tinh thần của Thẩm Minh Triết hoảng hốt, trong nháy mắt không còn nhuệ khí và cường thịnh lúc trước.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ vì sao em ba của mình sẽ như điên rồi ngăn cản mình ra tay với bác sĩ Lâm! Hóa ra không phải là ông ta điên rồi.
Mà mình mới điên rồi...
“Trưởng lão Đức Duy? Trưởng lão Đức Duy...”
Thẩm Minh Triết còn không chịu tiếp nhận hiện thực này, thử gọi thêm mấy tiếng.
Nhưng Tào Đức Duy không thèm để ý tới ông ta.
Thẩm Minh Triết lập tức quay đầu nhìn mấy nhân vật lớn ông ta biết rõ.
Nhưng mà...
Không có ai để ý tới ông ta! Ông ta giống như không khí.
Thùng rỗng kêu to.
“Được rồi, đều đứng dậy cả đi.”
Phan Lâm lạnh nhạt mở miệng.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm!”
Mọi người vừa mới đứng dậy, Thẩm Minh Triết ngơ ngác nhìn, đại não đã khó có thể suy nghĩ.
“Nhà họ Thẩm...
Xong rồi.”
Thẩm Minh Triết nỉ non.
Vậy mà lập tức lặp lại những lời người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng nói.
“Thẩm Minh Triết, tuy con người tôi tu y đạo, nhưng thực tế tôi không phải là bác sĩ đủ tư cách, tôi không có trái tim từ bi, cũng không biết thương hại, trái lại con người tôi có đôi khi lòng dạ độc ác! Cho nên...
Đừng trách tôi.”
Phan Lâm nhìn Thẩm Minh Triết, khàn giọng nói.
Những lời này vừa vang lên, trái tim của Thẩm Minh Triết lập tức đập loạn lên.
Người nhà họ Thẩm cũng đều run rẩy, cảm nhận được có gì không đúng.
Chỉ nghe Phan Lâm tiếp tục lên tiếng, tuyên cáo phán quyết nhà họ Thẩm.
“Giết hết bọn họ, giết tất cả!”
“Tuân mệnh!”
Mọi người cùng hét lên.
Tất cả cường giả ở bốn phương tám hướng đều lập tức ra tay.
Sát khí thô bạo truyền khắp cả trang viên.
“Không!”
Ngay lúc mọi người vừa định ra tay, Thẩm Minh Triết phát ra tiếng gào thét thê lương, sau đó quỳ trên mặt đất, vội vàng dập đầu với Phan Lâm: “Bác sĩ Lâm, xin dừng tay! Thẩm Minh Triết có mắt không tròng, đắc tội với bác sĩ Lâm, tội đáng chết vạn lần, mong bác sĩ Lâm giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khết”
“Giết!" Phan Lâm gân như không có bất cứ phản ứng gì, tiếp tục kêu lên.
Anh đã quyết tâm rồi.
Cho dù người nhà họ Thẩm quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng không có tác dụng gì.