*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hửm?”
Vẻ mặt đám người Huỳnh Lam kinh ngạc.
Nguyên Tinh liếc mắt nhìn xung quanh, thật sự không có bao nhiêu khẩn trương.
Còn Phan Lâm, lại càng lộ ra vẻ bình tĩnh.
Lúc này Huỳnh Lam nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi, lúc này chạy chậm tới dán sát tai Phan Lâm nói nhỏ.
“Chủ tịch Lâm, người bên ngoài nói người nhà họ Thẩm đều đến đây, bên ngoài có khoảng chừng mấy trăm chiếc xe, hơn nữa vẫn còn tiếp tục đi đến đây!”
“Vậy sao? Vậy thì rất tốt, tiết kiệm thời gian tôi chạy đi xử lý cả nhà họ Thẩm”
Phan Lâm gật đầu.
Huỳnh Lam nghe thấy thế, muốn nói lại thôi.
Ông ta không biết chuyện viện binh.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, đã biết gọi một số người, không đủ nhét kẽ răng cho người khác.
Huỳnh Lam hơi lo lắng, nhưng thấy vẻ mặt Nguyên Tinh và Phan Lâm bình tĩnh, chỉ có thể thành thật ở phía sau.
“Bác sĩ Lâm, tôi biết sự tích vê cậu! Nghe nói ngay cả Phái Cổ đều ngã lộn nhào trên tay cậu! Tuy tình hình cụ thể thế nào tôi còn chưa biết, nhưng tôi phải nói cho cậu, Phái Cổ không xử lý được cậu, không có nghĩa là nhà họ Thẩm tôi cũng không xử lý được cậu! Hôm nay cậu nhất định phải đền mạng cho con trai tôi!”
Thẩm Minh Triết gầm nhẹ, trong mắt ông ta đều là oán giận, đây là muốn gây khó dễ, chuẩn bị tiến hành bao vây tấn công rồi.
“Anh cả, không thể”
Người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng vội vàng xông lên trước, giữ chặt lấy Thẩm Minh Triết, thê lương hét lên: “Anh cả! Đừng mài Không thể tiếp tục sai như vậy được! Nếu giao đấu với bác sĩ Lâm, nhà họ Thẩm chúng ta sẽ xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!”
“Cậu đang nói linh tinh gì thế? Con tôi đều đã chết rồi! Cậu là chú ba, chẳng lẽ không muốn báo thù cho Ngọc Minh sao?”
Thẩm Minh Triết phân nộ đẩy người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng ra, hét to: “Lên cho tôi! Giết chết bác sĩ Lâm!”
Lúc này, người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng chạy tới trước mặt mọi người, ngăn mọi người lại.
Mọi người vô cùng kinh ngạc.
“Cậu ba! Cậu thật sự muốn đối nghịch với tôi sao?”
Thẩm Minh Triết tức tới mức toàn thân phát run.
Nhưng mà người đàn ông đầu bóng loáng mặc áo bào trắng trực tiếp quỳ xuống, đầu đập mạnh lên trên đất, mà không chỉ dập đầu không, vừa dập đầu vừa hét lên: “Anh cải Anh nghe em khuyên một câu đi, đừng đối nghịch với bác sĩ Lâm nữa, coi như em cầu xin anh! Coi như em cầu xin anh đi mà! Anh cả...
Em cầu xin anh đấy!”
Ông ta khàn giọng gào thét, khóc lóc, điên cuồng dập đầu.