*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Ngọc Minh nghe thấy Phan Lâm nói như thế, anh ta chỉ cảm thấy tay chân của mình lạnh buốt, run rẩy không thôi.
Anh ta chưa từng nghĩ đến thái độ của Phan Lâm lại kiên quyết như thế.
“Anh Mai, phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Ngọc Minh sợ hãi hỏi người đàn ông kia.
Mai Giang Nam không nói gì, anh ta chỉ chăm chú nhìn vê phía Phan Lâm, trên mặt anh ta tràn ngập cảnh giác và ý chí chiến đấu.
Vèo một tiếng, lúc này Mai Giang Nam ra tay, anh ta không thể do dự được nữa, lúc này anh ta nhất định phải chiến đấu.
“Bác sĩ Lâm, anh dừng lại cho tôi”
Anh ta hét to một tiếng, sử dụng cả hai tay, quyên như ảo ảnh, bao trùm Phan Lâm.
Nhưng Phan Lâm lại chẳng sợ hãi gì, trở tay chặn lại anh ta.
Cho dù nắm đấm của Mai Giang Nam có mạnh như thế nào thì Phan Lâm đều không để ý.
Rầm một tiếng, Mai Giang Nam trực tiếp ăn một cú đấm vào ngực.
Lực lượng đáng sợ khiến cho máu tươi trong cơ thể của Mai Giang Nam như muốn tuôn ra ngoài, lục phủ ngũ tạng bị chấn động, gần như là dời sông lấp biển, cả người anh ta không ngừng lùi lại vê sau.
Cơ thể của anh ta còn chưa đứng vững đã cắn chặt răng một cái, nhân lúc Phan Lâm còn chưa thu chiêu, anh ta lại vung hai tay ra, quyên chưởng giao phong, đánh ra một lượng ảo ảnh.
“Hả?”
Phan Lâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vừa mới đánh xong một chiêu, trước ngực đã trúng mấy chiêu của Mai Giang Nam, sức lực của chiêu này nặng tựa ngàn cân, vô cùng đáng sợ.
Nếu như Phan Lâm không có thân thể phi phàm, chỉ sợ một kích này sẽ khiến anh phải hộc máu.
“Đây chính là võ đạo của huyết ma đầu sáu tay à?”
Phan Lâm lẩm bẩm.
“Huyết ma đầu sáu tay am hiểu nhất chính là loại phương pháp cánh tay hư vô này, ông ta vừa ra tay là có thể đánh ra ngàn vạn luồng thế công, mỗi một luồng thế công đều như sóng triều, từng luồng nối tiếp nhau khiến cho người ta không thể ứng đối xuể, Mai Giang Nam là học trò đắc ý nhất của huyết ma đầu sáu tay, cậu ta cũng dựa vào bộ pháp đó để thành danh.”
Nguyên Tinh lên tiếng giải thích.
Phan Lâm khẽ gật đâu.
“Chỉ tiếc những võ đạo kia ở trên người này không thể phát huy được tối đa, những công kích này của anh ta, đối với tôi mà nói cũng không có hiệu quả chút nào.”
“Anh nói cái gì?”
Sắc mặt của Mai Giang Nam tối sâm, anh ta không cam lòng gầm nhẹ.
“Vậy sẽ để cho anh nếm thử một kích Ma Đầu Phiên Giang của tôi!”
Sau khi Mai Giang Nam nói xong, quyền chưởng xuất hiện, tay chân của anh ta giống như Giao Xà trên mặt sông, bên trong có vô số cánh tay, hướng thẳng về phía Phan Lâm.