*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng thí nghiệm.
Phan Lâm đang dùng hết toàn bộ sức lực của mình để nghiên cứu giải dược của độc hoa Tuyệt Mệnh.
Trên trán anh đều là mồ hôi.
Sau khi trở vê Giang Thành, anh lại lao đầu vào phòng nghiên cứu.
Mặc kệ hết mọi thứ.
Cũng chẳng muốn nghĩ gì hết.
Toàn bộ thể xác và tinh thân của anh đều dồn hết vào việc nghiên cứu giải dược.
Anh tin rằng bất cứ loại độc nào trên thế gian này cũng đều có cách giải, không có chuyện gì là tuyệt đối hết.
Nếu Hồng Nhan cốc đã có phương pháp giải trừ độc hoa Tuyệt Mệnh, vậy Phan Lâm anh nhất định phải có được nó! “Lấy được nhện Nguyệt Hoa chưa?”
Phan Lâm ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Vĩ Hùng cũng đang nghiên cứu giải được ở bên cạnh và hỏi.
“Đã kêu Dương Long đi lấy rồi.”
Hà Vĩ Hùng đang vùi đầu vào trong công việc cũng ngẩng đầu lên.
“Là nhện Nguyệt Hoa cao cấp đấy chứ?”
“Thầy cứ yên tâm, dược này là do tôi tự mình đi chọn, tuyệt đối là hàng tốt nhất.”
“Tốt lãm!”
Phan Lâm gật đầu.
Lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Dương Long cầm một loại thảo dược, rồi vội vàng chạy vào trong.
“Dược đã sắc xong rồi!”
“Đúng vậy.”
Phan Lâm cầm chén thuốc tổng hợp từ mấy vị thuốc đã được sắc xong, cho từng con chuột bạch một ăn, sau đó quan sát tình trạng của bọn chúng.
Đại khái khoảng một giờ sau.
“Thầy, thuốc đã sắc xong rồi.”
Dương Long bảo.
Phan Lâm lập tức tiến lên, đổ thuốc ra đã được pha chế ra, sau đó dùng dụng cụ quan sát.
Ước chừng mười phút sau, lại cho chuột bạch uống.
Con chuột bạch không có bất cứ phản ứng gì, Phan Lâm có chút vui mừng, lập tức lấy một chậu cây cảnh tới, tiếp theo nhỏ dược lên trên lá của chậu cây cảnh.
Trong chớp mắt, chiếc lá màu xanh sẫm kia biến thành màu tím đậm.
“Tím rôi! Tím rồi!" “Thây, thây đã thành công rồi!”
Dương Long Và Hà Vĩ Hùng đều trở nên kích động và cùng hồ lên.
“Cũng xem như thành công, nhưng đây chỉ là một bước nhỏ! Nếu muốn hoàn toàn giải được độc của hoa Tuyệt Mệnh, vẫn cần phải tiếp tục nỗ lực thêm.”
Phan Lâm nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cũng lộ ra một tia vui sướng.
Cố gắng nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng được hồi đáp một chút.
Anh lập tức đổ thuốc còn thừa lại vào trong bát, sau đó chạy đi đút cho Lý Ái Vân, đồng thời cũng châm cứu cho cô.
Sau khi an dưỡng một hồi, gương mặt nhỏ trắng bệch của Lý Ái Vân cuối cùng cũng khôi phục được một chút màu sắc.
“Thây, xem ra không đến bao lâu là cô ấy có thể tỉnh lại rồi!”
Hà Vĩ Hùng cười bảo.
“Ừm, phải nhanh chóng chữa khỏi cho cô ấy, thời gian đã không còn nhiêu nữa.”
Phan Lâm hít một hơi thật sâu rồi khàn giọng đáp.
Hai người không khỏi sững sờ, nhưng đều không nói gì hết.
Bọn họ hiển nhiên hiểu ý trong lời nói của Phan Lâm.