*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngọc Hoa đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt suy sụp, trong đôi mắt có chút thất thần.
Ở trong cảm nhận của cô ta, sư tỷ là nhân vật giống như Chiến Thần.
Cho dù là kẻ địch mạnh cỡ nào, đối thủ kinh khủng cỡ nào, ở trước mặt cô ta đều không chịu nổi một kích, sư tỷ đánh mấy chiêu là có thể thu thập.
Hôm nay đối mặt với bác sĩ Lâm này...
Vậy mà sư tỷ bị đánh bại.
Sư tỷ là người chưa bao giờ thất bại đấy! Trong đầu Ngọc Hoa khó chịu muốn chết.
Loại cảm giác này thậm chí còn đau khổ hơn cô ta thua.
“Cô Gia Linh, cô đã thừa nhận cô thua, như vậy dựa theo ước định giữa cô và tôi lúc trước, chuyện của Ái Vân, các cô nên chết tâm đi.”
Phan Lâm thở ra một hơi, nói với Gia Linh.
“Đánh cược nguyện chịu thua, tài nghệ của Gia Linh không bằng người khác, tất nhiên là sẽ không vi phạm ước định, cô Lý Ái Vân chúng tôi sẽ không mang đi, anh yên tâm.”
Gia Linh nói khẽ.
“Vậy được rồi.”
Phan Lâm gật đâu.
“Họ Phan kia, sư tỷ của tôi đã đồng ý không mang cô Lý Ái Vân đi, anh còn không mau giao thuốc giải ra đây?”
Ngọc Hoa lấy lại tinh thần, vội vàng la lên.
“Không có thuốc giải, chỉ có dùng kim châm cứu giải độc, cô Gia Linh đến tiên sảnh nghỉ ngơi trước, tôi chuẩn bị một lát, xử lý vết thương trên người xong sẽ tới giải độc cho cô.”
Phan Lâm bình tĩnh nói, xoay người rời đi.
“Anh...
Họ Phan kia, anh đứng lại đấy cho tôi!”
Ngọc Hoa vô cùng tức giận, còn muốn ngăn Phan Lâm lại lý luận, nhưng bị Gia Linh ngăn lại rôi.
“Sư muội, theo chị đến tiên sảnh đi, vết thương của em cũng cân phải xử lý.”
Gia Linh nói khẽ.
“Nhưng mà...
Sư tỷ...”
Ngọc Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn dừng lại rồi.
Hai cô gái đi tới phòng.
Hứa Minh Tùng lập tức sai người đi chuẩn bị dược liệu dụng cụ, chữa thương cho mấy người này.
Tuy không biết hai cô gái này có lai lịch thế nào, nhưng hai bọn họ có thân thủ như vậy, nhà họ Hứa cũng tuyệt đối không dám đắc tội.
Gia Linh ngồi trên một cái ghế, nhắm mắt dưỡng thân.
Ngọc Hoa thì đứng ngồi không yên, bộ dạng vô cùng lo lắng.
“Sao bác sĩ Lâm kia còn chưa ra ngoài?”
“Đã bao lâu rồi chứ.”
“Các người nhanh đi gọi bác sĩ Lâm kia tới đây, chữa trị cho sư tỷ tôi!”
“Tôi nói cho các người biết, nếu sư tỷ tôi xảy ra chuyện gì không may, tất cả các người đều phải đền mạng cho sư tỷ tôi!”