*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đầu của Công Tôn Đại Hoàng bị đập vào trong bùn đất.
Đầu chôn sâu ở bên trong, đất đai dưới cơ thể ông †a tràn ngập vết nứt, mà làn da trên người ông ta cũng là lượng lớn vết nứt như mạng nhện, nhìn rất đáng sợ.
Người xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, lạnh run.
Uy lực quả đấm của Phan Lâm tất cả mọi người đã biết rõ.
Chỉ sợ núi to cũng bị một quyền của Phan Lâm đánh xuyên qua, không cần phải nói tới đầu người.
Nhưng Phan Lâm biết, một quyền này đánh xuống Công Tôn Đại Hoàng không chết.
Anh lập tức nâng cánh tay lên lần nữa, một quyền lại đánh về phía đầu Công Tôn Đại Hoàng.
Không đánh bạo đầu, anh quyết không bỏ qua.
Nhưng mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một khuỷu tay của Công Tôn Đại Hoàng đảnh vào eo Phan Lâm.
Cơ thể Phan Lâm hơi lảo đảo, tiếp tục đấm tiếp.
Nhưng mà khuỷu tay Công Tôn Đại Hoàng phát ra lực đánh như tên lửa.
Rầm! Phan Lâm lập tức bị đánh bay, đụng nát hơn mười cây đại thụ mới dừng lại.
“Bác sĩ Lâm!”
Thủ Mệnh vội vàng tiến lên.
“Ngài Công Tôn!”
Người của Phái Cổ cũng xông về phía Công Tôn Đại Hoàng.
“Đừng động vào tôi...
Giết cậu ta trước...
”
Giọng nói của Công Tôn Đại Hoàng truyền từ trong đất ra.
Cường giả của Phái Cổ sửng sốt, lập tức xông về phía Phan Lâm.
“Sao thế? Các người coi tôi không tồn tại à?”
Bỗng nhiên Bạch Thiếu Quân ngăn trước mặt người Phái Cổ, hừ lạnh một tiếng nói.
Sắc mặt người Phái Cổ khó coi, đưa mắt nhìn nhau, quát khẽ nói: “Lên!”
“Giết!”
Mọi người tấn công Bạch Thiếu Quân, hai bên lập tức chém giết.
Có Bạch Thiếu Quân ngăn cán, đám người của Phái Cổ căn bản không thể tới gần Phan Lâm.
Cho dù bọn họ tới gần Phan Lâm, cũng không làm gì được anh.
Phan Lâm không có gì đáng ngại, đứng dậy một lần nữa, phủi bụi trên người, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Hai tay Công Tôn Đại Hoàng chống lên đất, không dễ dàng gì mới rút đầu ra khỏi đất.
Mà khi đầu ông ta lộ ra trước mặt mọi người, tất cả mọi người bị dọa nhảy đựng lên.
Lúc này một bên đầu Công Tôn Đại Hoàng đã bị lõm vào, con mắt trừng ra, đầu bị nổ tung, miệng đầy máu tươi, đổi lại là người thường bị thương như thể, đã sớm tử vong rồi.
Nhưng ông ta không có việc gì đứng đậy, sau đó lấy mấy kim châm cứu kỳ lạ ra, đâm vào đầu mình.
Một lát sau, cái đầu lõm xuống chậm rãi khôi phục, máu tươi không ngừng phun ra cũng dừng lại.
Chỉ mấy châm, Công Tôn Đại Hoàng đã giảm bớt vết thương trí mạng trên đầu mình! Vô cùng thần kỳ.
Thật sự khiến người ta thán phục.
“Thật đúng là người đứng đầu Phái Cố, y thuật và cường độ cơ thế ông thật sự khiến người ta kinh ngạc”
Đôi mắt Phan Lâm lạnh lẽo, lạnh nhạt nói.
“Bác sĩ Lâm, cậu là người học y, mấy thứ y thuật này, cậu tôi đều biết, tôi muốn giết chết cậu không dễ dàng, nhưng cậu muốn giết chết tôi, cũng không phải chuyện đơn giản, y thuật của Phái Cổ tôi, không đơn gián như cậu nghĩ đâu”
Công Tôn Đại Hoàng khàn giọng nói.
“Chính xác, nhưng hôm nay tôi không thể không giết ông”
“Bác sĩ Lâm, cậu nói quá sớm, cuối cùng hôm nay cậu giết tôi hay tôi giết cậu, còn chưa kết luận được đâu”
Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, sau đó la lên: “Đừng để ý tới Bạch Thiếu Quân nữa, dùng toàn lực chặn giết bác sĩ Lâm!”
“Rõ!" Những cao thủ của Phái Cổ áp lực rất lớn, buông tha Bạch Thiếu Quân, thay đổi phương hướng xông về phía bác sĩ Lâm.