*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm hoàn toàn phẫn nộ rồi.
Anh ra tay lại không có nặng nhẹ, mỗi một quyền đều dùng hết toàn lực.
Rầm! Bịch! Bụp! Phụt! Những kẻ cứ tới gần người anh hoặc là xương cốt bị đánh gãy, hoặc là đầu bị đánh méo, càng có người bị lực lượng đơn thuân làm vỡ nát lục phủ ngũ tạng, chết ngay tại chỗ.
Không ai có thể đỡ được một đòn của Phan Lâm.
Mọi người vô cùng sợ hãi.
“Nổ súng! Nổ súng đi!”
“Giết! Giết anh ta đi!”
Mọi người cuồng loạn hô lên.
Bùm bùm bùm bùm...
Những người cầm súng ngắn bắn liên tục.
Viên đạn trực tiếp bắn lên người Phan Lâm.
Phan Lâm liên tiếp lui vê phía sau.
Nhưng vừa lui một bước, hơn mười thanh kiếm đã chém về phía anh.
Nếu như bị chém trúng, kiểu gì chả bị chặt thành tám khúc? “Bác sĩ Lâm, cẩn thận!”
Thủ Mệnh vội vàng hô lên.
Phan Lâm nhanh nhẹn giơ tay ra đỡ.
Tất cả mũi kiếm đều bị anh đỡ trong lòng bàn tay, sau đó vặn một cái.
Leng kengl! Mũi kiếm đều bị gãy hết.
Nhưng lại có vô số thanh kiếm khác bổ vê phía anh.
Thế công dồn dập, không thở nổi.
Phan Lâm nheo mắt, giơ tay lên nắm chặt, tiếp theo tay biến thành đao, chặt lên mấy thanh kiếm đang chém tới.