*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thủ đoạn quỷ dị khó lường này của Phan Lâm làm tất cả mọi người chấn kinh, mọi người trợn mắt há to miệng, kinh hoàng không thể tin nổi.
Thật ra cái này cũng là chuyện nhỏ đối với ngoại khoa ở bệnh viện thôi.
Ví dụ như một vị công nhân làm việc ở xưởng bị máy móc chặt đứt ngón tay hoặc cổ tay, chỉ cần cứu chữa kịp thời, vẫn có thể nối lại được phần bị đứt.
Nhưng cái này nhất định phải cần thời gian điều dưỡng, hơn nữa nhất định sẽ có di chứng.
Còn khôi phục hoàn toàn và nhanh chóng giống như Phan Lâm lúc này thì không thể nào làm được, hơn nữa cổ tay Phan Lâm cũng không phải là bị máy móc chặt đứt, miệng vết thương không có cân xứng như vậy, là anh bẻ gãy đấy, dây thân kinh, mạch máu cũng không biết có thể nối lại hay không.
Mà anh lại chỉ cần mấy chiếc kim châm cứu để nối lại, thế mà đã có thể hoạt động tự nhiên...
Cái này quá khoa trương! “Bác sĩ Lâm thật đúng là bác sĩ Lâm! Thủ đoạn quỷ dị như vậy mà vẫn làm được, bội phục! Bội phục!" Công Tôn Đại Hoàng hít một hơi thật sâu, yên lặng gật đầu, mà ánh mắt cũng càng nóng rực.
Đây cũng là lý do vì sao Công Tôn Đại Hoàng dẫn đầu nhiều cường giả Trường Cổ tới đây như vậy! Y thuật của Bác sĩ Lâm, quá kinh người! Ông ta cũng không cách nào kháng cự! Ông ta rất khát vọng! Rất muốn đạt được! “Bây giờ người giúp đỡ của ông đã chết rồi! Trường Cổ các người còn có át chủ bài gì nữa đây?”
Phan Lâm nhàn nhạt nói, trực tiếp đi tới cạnh Tiếu Minh Hàn, câm lấy lệnh bài Thiên Kiêu, lại đeo vào bên.
Lúc này mọi người cũng nhìn theo động tác của anh.
“Mau nhìn kìa, nhìn cái lệnh bài ngoài cùng bên phải của anh ta kìa!”
Lúc này, có người lên tiếng kinh hô.
Vô số ánh mắt đồng loạt khóa về phía lệnh bài ngoài cùng bên phải đeo trên hông Phan Lâm.
Chờ đến lúc nhìn rõ, tất cả mọi người hoảng sợ biến sắc.