*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hay lắm!”
“Tiến Đạt sư huynh! Giỏi lắm!”
“Cố lên, cho anh ta biết sự lợi hại của anh!" Đám Tiết Đan Chi thấy Phan Lâm dễ dàng hóa giải công kích của Hùng Khải Uy, lập tức mừng rỡ, kích động tới mức liên tục la lên.
“Khốn nạn!”
Hùng Khải Uy gầm thét nhưng vẫn không chịu thua, lại đứng dậy xông về phía Phan Lâm.
Phan Lâm âm thầm hừ lạnh một tiếng, có chút không kiên nhẫn, ra tay cũng không lưu tình nữa, một quyền đánh mạnh về phía bụng Hùng Khải Uy.
“Ừm!”
Bụng Hùng Khải Uy rụt lại, gương mặt vặn vẹo.
Rất rõ ràng uy lực của một quyền này không nhỏ.
Nhưng cơ thể Hùng Khải Uy dùng thuốc cải tạo, cường độ kinh người, tuy chịu đau đớn kịch liệt, nhưng hành động không chịu ảnh hưởng, trở tay đánh một quyên về phía Phan Lâm.
Phan Lâm nhanh tay lẹ mắt, lập tức nâng tay còn lại lên ngăn cản.
Rầm một tiếng, âm thanh trâm đục truyền ra.
Hai chân của Phan Lâm giẫm lên đất trượt về sau mấy mét.
Không thể không nói kình lực của Hùng Khải Uy này đúng là kinh người.
“ÁI!”
Anh ta lại gâm thét, xông về phía Phan Lâm.
Phan Lâm hơi nhíu mày.
Nếu cùng Hùng Khải Uy cứng đối cứng tới cùng, thể lực tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch lúc nữa, vẫn nên dùng kim châm cứu đi.
Suy nghĩ một lát, lúc này ngón tay nhoáng lên một cái.
Vù vủ vù...
Mấy cái kim châm cứu bay đi, đâm lên người Hùng Khải Uy.
Hùng Khải Uy vẫn không chịu dừng lại, giống như trâu đực phát điên, nhào về phía Phan Lâm.
Đây đã là phấn đâu quên mình, liêu mạng rồi...
Phan Lâm nghiêng người né tránh.
Rầm rầm rầm! Một đống dược liệu bị Hùng Khải Uy hất rơi, vụn thuốc văng tung tóe.
Những người bị xích quỳ gối bên cạnh dược liệu sợ tới mức vội vàng chạy trốn.
“Buồn cười!”
Một số trưởng lão thấy cảnh này, lớn tiếng quát to: “Nhanh, người đâu ngăn Hùng Khải Uy lại!”