*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phan Lâm chui thẳng vào xe.
Huỳnh Lam có chút hồi hộp liếc nhìn người ngồi ở hàng ghế sau, sau đó nặn ra một nụ cười: “Chào cậu Lâm’ “Ông tới một mình sao?”
“Mang quá nhiều người đến đó sẽ thu hút sự chú ý, đến lúc đó rất khó làm việc.”
Huynh Lam cười.
Thực ra, ông ta cố ý không mang theo người, mục đích là muốn Phan Lâm biết khó mà lui.
Nhưng mà Phan Lâm lại lắc đầu một cái: “Không thành vấn đề, một mình ông cũng làm được.”
“Bây giờ làm gì?”
“Đoạt lại Giang Thành.”
Huỳnh Lam cười khổ.
Đoạt lại Giang Thành? Dựa vào hai bọn họ? Cái cậu Lâm này có bị điên không? Không thể phủ nhận y thuật của Phan Lâm có thể nói là đỉnh cao, không phải chỉ riêng trong tỉnh, mà ở trong nước cũng khó ai sánh kịp.
Nhưng cái khu vực trăng đen lẫn lộn kia không phải bệnh viện, mà những kẻ hung tàn độc ác kia cũng không phải là bệnh nhân.
Anh không thể dựa vào y thuật để giở trò được.
Huỳnh Lam cũng đã gặp lúc Phan Lâm ra tay, ông tin tưởng Phan Lâm nhất định có bản lĩnh.
Nhưng đến cái mức này, khoa tay múa chân có thể chấp được mã tấu sao? Hay chống được đạn? Huỳnh Lam liên tục rêи rỉ trong lòng, nghĩ phải làm sao để thức tỉnh được chủ tịch Lâm này, nhưng nhìn thấy anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết phải mở lời như thế nào.
“Sao ông lái xe chậm thế?”
Phan Lâm tựa như đã nhận ra điều gì đó, nhìn Huỳnh Lam hỏi.
“À, anh Lâm, tôi nhớ ra cháu gái tôi hẹn tôi đi ăn tối, hay là chúng ta đi ăn trước đã.”
Huỳnh Lam làm ra vẻ như vừa mới nhớ ra.
“Xong việc rồi ông tự đi không được sao?”
Phan Lâm cau mày.
“Không phải sắp đến giờ ăn tối rồi sao? Người ta nói rằng Ba Bình và những người khác vẫn đang ở bên ngoài, hình như vẫn chưa về, chúng ta đến cũng chưa chắc gặp được?”
“Hàn Long nhắn cho tôi nói hôm nay Ba Bình mới từ sân bay về.
Sao ông ta lại ở bên ngoài được?”
“Ồ, thì ông ta vẫn đang ở sân bay, hiện giờ vẫn chưa trở về”
“Khoảng bao lâu?”
“Sân bay ở ngoại ô phía bắc, chỗ đấy đang sửa đường, mà còn bị tắc nữa, khả năng ít nhất cũng phải hơn 9 giờ.
Chúng ta cơm nước xong xuôi rồi qua cũng không muộn!”
Huỳnh Lam cười nói.
Phan Lâm gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đã như vậy, làm thế cũng được!”
“Được rồi, cậu Lâm, vậy chúng ta đến đại học Giang Hoa!”