Trương Mẫn bị nghẹn đến bức bối, vẻ mặt bà ta khó coi hệt như vừa ăn phải ruồi bọ.
Kết quả... Từ Xuân Bảo gật đầu, lạnh lùng nói ra một câu:
"Tốt nhất là như vậy! Bây giờ Từ Xuân Bảo tôi liền nói thẳng tại đây, người anh em Lâm Trác Úy đây có ơn cứu mạng mẹ tôi, ai tìm cậu ta gây phiền phức thì chính là đến tìm xui xẻo với Từ Xuân Bảo tôi!" Soạt! Ông ta vừa nói dứt lời, tất cả mọi người có mặt nơi đây đều hít vào một hơi.
Nhập từ khóa tìm kiếm... Đám đông nhìn về phía Lâm Trác Úy, ánh mắt đều trở nên không bình thường.
Vận may của tên quỷ nghèo này lại tốt như thế? Vậy mà lại móc nối quan hệ được với Từ Xuân Bảo? Như vậy thì ông trùm bất động sản nhà họ Lý cũng khó khăn rồi! Vừa náo loạn cả một hồi, giờ lại bị Từ Xuân Bảo làm mất hết mặt mũi, lúc này bọn họ phải làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao nữa? Cắn chặt răng rồi nuốt xuống toàn bộ mọi chuyện chứ sao! Từ Xuân Bảo quăng lại câu nói đó, sau đó gương mặt lập tức tràn ngập tươi cười rực rỡ:
"Người anh em Lâm Trác Úy, mời!" Lâm Trác Úy liếc nhìn sắc mặt khó coi của người nhà họ Lý, không nói bất cứ điều gì nữa, quay người lại bước lên xe.
Dưới sự bàn luận không ngớt của những người xung quanh, anh cứ thế bước đi không hề quay đầu lại.
Cả nhà Lý Hữu Phú muốn xấu hổ bao nhiêu thì liền xấu hổ bấy nhiêu! Đám đông vây quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cười cười nói nói.
Lý Hữu Phú chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, vội vàng lôi kéo vợ và con gái lên xe, sau đó ba người liền hoảng hốt chạy đi.
Trương Mẫn ngồi trên xe vẫn còn phàn nàn.
"Lão Lý! Ông làm cái gì thế hả? Không phải chỉ là một Từ Xuân Bảo thôi sao? Ông sợ đến mức đó làm gì chứ?" Lý Cảnh Điềm cũng cực kỳ khó hiểu:
"Bố! Chúng ta vừa nãy cũng quá kinh sợ rồi ấy nhờ?" Toàn bộ sắc mặt Lý Hữu Phú đều xanh mét, vừa lái xe vừa phản bác.
"Phận đàn bà mấy người hiểu cái rắm! Doanh nhân bình thường hòa khí sinh tài, còn kiểu người bá chủ như thế bà có thể đắc tội được hả? Ngày mai người ta đến tòa nhà Tập đoàn Thịnh Thế tìm người gây phiền phức, ngày kia lại đến đập phá máy móc.
Có còn muốn kinh doanh hay không hả?" "Chuyện này..." Trương Mẫn cũng nghẹn họng.
Lý Cảnh Điềm hừ lạnh một tiếng:
"Con vẫn không tin đâu! Như vậy thì quá coi trời bằng vung rồi, bọn họ còn có thể làm càn như thế à?" Vẻ mặt Lý Hữu Phú đau khổ như đưa đám, bất đắc dĩ đáp lời:
"Con bé này! Con được che chở dưới đôi cánh của bố mẹ mà trưởng thành, đương nhiên con sẽ không biết được ngoài kia đen tối đến chừng nào! Hiện thực này không tốt như con nghĩ đâu.”
Lý Cảnh Điềm nhếch miệng lên, đang định nói cái gì đó.
Nhưng rất nhanh... Cô ta suy nghĩ một chút rồi bĩu môi lại, không nói gì nữa.
... Phía bên Vọng Hoa Lâu.
Nhà hàng tiêu chuẩn năm sao, trên bàn bày một bàn tiệc vô cùng phong phú.
Kết quả... Lâm Trác Úy và Từ Xuân Bảo ngồi ở bên này cũng đã đủ xa xỉ rồi.
Lâm Trác Úy nhìn đồ ăn trên bàn đầy ắp, liền cười khổ nói:
"Ông Từ, như thế này cũng quá xa xỉ rồi! Hai người chúng ta đâu ăn nổi nhiều đồ ăn như thế này chứ?" Từ Xuân Bảo cười lớn:
"Cậu chính là khách quý của tôi! Như thế này sao coi là xa xỉ chứ? Người anh em Lâm Trác Úy, ý của tôi thế này, tôi lớn tuổi hơn cậu nên cậu cứ gọi tôi là anh Bảo, như thế nào?" "Chuyện này... Được thôi! Anh Bảo! Có lẽ anh đến tìm tôi vì chuyện bệnh tình của mẹ anh đúng không?” Lâm Trác Úy biết suy nghĩ của ông ta nên cũng không quanh co nữa, tránh cho ông ta phải lúng túng.
Từ Xuân Bảo gật đầu:
"Trái tim của mẹ tôi đã suy yếu rồi, bác sĩ nói phải phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.
Người anh em Lâm Trác Úy, y thuật của cậu vô cùng thành thạo, cậu xem xem có đề nghị gì không?" "Kỳ thật tôi đề nghị nên thận trọng điều trị!" "Ồ, cách điều trị như thế nào?" "Bình thường nên ăn uống đạm bạc, ăn ít đồ dầu mỡ, đồ mặn, đồ chua và đồ cay.
Cộng thêm việc trị liệu bằng Trung y, tôi tin chắc rằng bà ấy sẽ có thể chống đỡ được trong một khoảng thời gian rất dài.”
"Cụ thể là bao lâu?" "Điều này tôi không dám bảo đảm! Nhưng việc sống đến hết đời thì không có vấn đề gì.”
Lâm Trác Úy nói đến đây, Từ Xuân Bảo liền nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Ông ta ra hiệu với A Bưu đứng sau lưng mình.
A Bưu gật đầu, sau đó liền xách một chiếc va li màu đen đặt lên trên bàn, mở chốt khóa ra.
Bên trong đầy ắp toàn bộ đều là tiền!