(*) Vọng văn vấn thiết (nhìn, nghe, hỏi, sờ): là 4 phương pháp chữa bệnh của Trung y.
Không giống như các chuyên gia giáo sư kia, Vương phó bí thư lại khá bình tĩnh, đánh giá Diệp Thiếu Xuyên từ đầu đến chân, cuối cùng mới nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Chàng trai, cách của cậu có nguy hiểm không, tỷ lệ thành công cao không?”
Nghe Vương phó bí thư hỏi vậy, những người khác đều im lặng nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Xuyên, xem anh định trả lời thế nào, bọn họ vẫn không tin Diệp Thiếu Xuyên thực sự có thể chữa bệnh cứu người bằng châm cứu.
“Nguy hiểm chắc chắn vẫn sẽ có.”
Diệp Thiếu Xuyên sao lại không hiểu tâm tư của những người này chứ, thầm khinh thường trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Diệp Thiếu Xuyên vừa nói xong, Ngô giáo sư ở bên này đã cười lạnh một tiếng, đi tới: “Cậu nhóc, cậu hiểu rõ tình trạng của bệnh nhân không, mà dám đứng đây nói có cách? Còn nữa, cậu đã tốt nghiệp chưa? Chưa có kinh nghiệm gì mà dám đứng trước mặt các chuyên gia giáo sư nói rằng có cách chữa khỏi cho bệnh nhân? Tôi cũng không biết là do cậu quá kiêu ngạo, hay do cậu điếc không sợ súng?”
“Đúng vậy, chàng trai à, có những lời phải suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“Thanh niên trẻ tuổi bây giờ thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì…”
Vừa thấy Ngô giáo sư lên tiếng, ngay lập tức những người khác cũng bắt đầu cười mỉa, nói ra những lời quá đáng khiến Lữ Thanh Tuyết vô cùng tức giận, mà người nói to nhất chính là phó viện trưởng Trương Hạc Minh.
“Các người có tư cách gì mà cười nhạo cậu ấy, ít nhất Diệp Thiếu Xuyên còn nghĩ ra cách riêng của cậu ấy, còn các người thì sao? Các người đều là những chuyên gia giáo sư, khi đối mặt với bệnh nhân thì bó tay chịu thua, thậm chí đến cả biện pháp cũng không nghĩ ra, còn không biết xấu hổ mà coi thường người khác à?” Lữ Thah Tuyết tính tình nóng nảy, chỉ thẳng vào mặt Trương Hạc Minh chất vấn.
“Các người không tin cậu ấy, nhưng tôi tin cậu ấy. Cậu ấy nói có cách, thì chắc sẽ có cách thật, hơn nữa cách này tuyệt đối có hiệu quả, trong số các người có ai dám nói cách của mình có hiệu quả không?”
Nếu nói Lữ Thanh Tuyết hoàn toàn tin tưởng Diệp Thiếu Xuyên thì cũng không phải, nhưng không hiểu sao, khi nghe thấy những chuyên gia giáo sư này chất vấn, cười nhạo Diệp Thiếu Xuyên, thì cô lại không nhịn được phẫn nộ, lời nói tuột ra khỏi mồm cũng chưa kịp suy nghĩ kỹ, nhưng trong lòng lại càng thêm tin tưởng Diệp Thiếu Xuyên hơn, không phải vì cái gì khác, mà chính là vì anh dám đứng lên nói ra suy nghĩ của mình, còn những người khác thì sao? Ai ai cũng bó tay chịu thua, cho dù có đưa ra biện pháp thì cũng không dám chịu trách nhiệm với bệnh nhân.
Lữ Thanh Tuyết nói ra những lời này trong lòng thấy rất thoải mái, nhưng lại mắng tất cả các chuyên gia giáo sư ngồi đây, bị một người trẻ tuổi chỉ mũi mắng như vậy, những chuyên gia giáo sư này vừa thấy xấu hổ, lại vừa thấy tức. Nếu không phải có Vương phó bí thư ở đây, sợ là đã sớm đánh trả rồi, làm gì còn có chỗ cho Lữ Thanh Tuyết kiêu ngạo chứ.
Thân là giáo sư của Lữ Thanh Tuyết, Chu Vi hiểu rất rõ cô. Thấy cô nói ra những lời như vậy, cũng không thấy quá ngạc nhiên, nhược lại còn thấy rất hài lòng. Tính cách của bà khá nóng nảy, nhưng bây giờ già rồi cũng thay đổi không ít, cứ nhìn Lữ Thanh Tuyết, bà dường như nhìn thấy bản thân mình lúc còn trẻ.
Đồng thời, bà t cũng không thấy thuận mắt với những người đồng nghiệp này, cả một đám đều sống đến hơn nửa đời người rồi, vậy mà không khích lệ giúp đỡ thế hệ trẻ thì thôi, mà chỉ toàn muốn chèn ép họ, thật đúng là khiến người khác buồn nôn.
Mặc dù rất đồng tình với lời nói của Lữ Thanh Tuyết, nhưng thấy cô cùng lúc đắc tội với nhiều người trong ngành như vậy, bà vẫn không khỏi thấy đau đầu. Suy nghĩ một chút rồi vẫn đứng ra, nhìn Lữ Thanh Tuyết một cái: “Thanh Tuyết, nói gì vậy hả? Đây đều là những tiền bối đức cao vọng trọng, sau này sự phát triển của con và Tiểu Diệp còn phải nhờ họ giúp đỡ đó. Mau xin lỗi họ đi, các vị, cô học sinh này của tôi vẫn còn trẻ người non dạ, ăn nói bộp chộp, mọi người đừng để bụng nhé.”
Chu Vi vừa nói vừa nhìn mọi người, vẻ mặt không thay đổi, cũng không lúng túng, sau đó cười nói với Diệp Thiếu Xuyên: “Tiểu Diệp, lúc nãy Vương phó bí thư hỏi cậu, cậu vẫn chưa trả lời xong mà, đúng rồi, hay là đi xem tình hình của bệnh nhân trước đã?”
So với thái độ tức giận của Lục Thanh Tuyết, Diệp Thiếu Xuyên lại vô cùng bình tĩnh, anh không hề để bụng những lời nói của đám người kia, chỉ nhìn thẳng vào mắt của Vương phó bí thư không chớp mắt.
Anh biết rõ, đám người này có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, người ra quyết định cuối cùng vẫn sẽ là Vương phó bí thư, vì ông ta không chỉ là người nhà của bệnh nhân, mà còn là quan chức cấp cao.
“Tiểu Diệp phải không, Chu giáo sư nói đúng lắm, trước tiên cậu đi xem tình trạng của mẹ tôi đã, như vậy được không?” Vương phó bí thư nhìn Diệp Thiếu Xuyên nửa ngày sau đó mới gật gật đầu, hòa nhã nói.
“Vâng, đúng là nên đi xem bệnh nhân trước, rồi phân tích tình hình cụ thể. Mặc dù vấn đề không lớn, nhưng cũng không thể chủ quan được.” Diệp Thiếu Xuyên gật đầu, mặc kệ ánh mắt của mọi người, đi theo Vương phó bí thư ra khỏi phòng họp.
Trâu Trường Xuân, Ngô Nguyên Lượng, Lữ Thanh Tuyết, Chu Vi và những người khác cũng vội vàng đi theo.
Trong phòng phẫu thuật, dưới ánh đèn sáng chói, một bà lão tóc bạc đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhăn nheo, hai đầu lông mày cau lại, dường như đang chịu đựng đau đớn, thâm chí miệng còn đang rên rỉ.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiếu Xuyên vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay của bà lão bắt đầu bắt mạch, một lúc sau mở mí mắt của bà lão ra quan sát một chút, cuối cùng nhìn vào miệng bà lão.
“Mặc dù tình huống có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.” Kiểm tra xong, Diệp Thiếu Xuyên mở miệng nói.
“Thật sao? Vậy nếu dùng cách của bác sĩ Diệp, có thể chữa khỏi được không?” Vương Chương Hòa nghe Diệp Thiếu Xuyên nói vậy thì vô cùng mừng rỡ, nắm lấy cánh tay Diệp Thiếu Xuyên gấp gáp hỏi.
Có lẽ vừa rồi thái độ nghiêm túc của Diệp Thiếu Xuyên đã lay động ông ta, ông ta không gọi anh là Tiểu Diệp nữa, mà gọi anh là bác sĩ Diệp luôn.
“Sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy được, nhưng trước tiên tôi có thể loại bỏ nguy hiểm trước mắt, để bệnh nhân có thể tỉnh lại. Còn khối u không phải vấn đề nhỏ, vẫn cần phải điều trị thêm mới được.” Diệp Thiếu Xuyên nói.
Trên thực tế, thông qua phương pháp 4 chẩn là vọng, văn, vấn, thiết vừa rồi, anh gần như đã biết rõ bệnh tình của bà lão rồi. Với năng lực bây giờ của anh, hoàn toàn có thể khiến khối u não của bà lão biến mất, chỉ là làm như vậy thân phận của anh sẽ bại lộ mất, nên vẫn nên từ từ điều trị thì hơn, cũng để mọi người dễ dàng tiếp nhận.
“Thật sao, khối u cũng có thể chữa khỏi được sao?” Vương phó bí thư không thể giữ bình tĩnh thêm được nữa, vốn dĩ ông ta cho rằng Diệp Thiếu Xuyên chỉ đang nói đến giảm bớt nguy hiểm trước mắt, không ngờ rằng anh lại đang nói đến việc chữa khỏi hoàn toàn khối u, điều này quả thực quá sức tưởng tượng rồi. Vì mẹ của ông ta bị u não đã nhiều năm rồi, ngoài việc ra nước ngoài chữa trị ra, thì đều tìm tới các bệnh viện lớn nhỏ trong nước rồi, không những không thuyên giảm, mà khối u ngày càng to hơn, càng về già càng nguy hiểm.
Lần này vì bị ngã mà suýt nữa mất mạng, đợi đến khi khối u to hơn nữa, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ là ông ta cũng tìm hiểu về loại u này, biết rõ muốn chữa trị chỉ có thể làm phẫu thuật cắt bỏ, nhưng khả năng thành công rất thấp, không những ông ta không dám đồng ý làm phẫu thuật, mà đến cả bác sĩ cũng không dám động dao, chỉ có thể điều trị để ngăn không cho khối u không di căn mà thôi.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiếu Xuyên lại nói có thể loại bỏ khối u, ông ta làm sao có thể không vui mừng chứ.
“Là thật, tôi cần gì phải nói dối chứ. Vương phó bí thư, không biết bây giờ tôi có thể điều trị cho bệnh nhân được chưa, vì tình trạng của bệnh nhân vẫn hơi nguy kịch.”
Diệp Thiếu Xuyên hỏi.
“Có thể có thể, bây giờ chúng tôi sẽ đi ra ngoài.”
Làm sao Vương Chương Hòa có thể không đồng ý, gật đầu liên tục, rồi quay người dẫn theo tất cả mọi người ra ngoài. Những chuyên gia giáo sư khác mặc dù rất bất mãn vì bị Diệp Thiếu Xuyên cướp mất sân khấu, nhưng cũng không dám nói năng lung tung, nếu bị Vương phó bí thư ghét, vậy thì sau này bọn họ gặp họa lớn rồi.
“Cứ để thằng nhóc đó được đắc ý một lúc đi.” Sắc mặt Ngô Nguyên Lượng có chút khó coi, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Nhưng đúng lúc này Diệp Thiếu Xuyên lại nói: “Không cần phải ra ngoài đâu, cứ đứng trong này cũng được, tôi không làm phẫu thuật, chỉ dùng vài cây kim để châm cứu thôi.”