Ngay sau đó, anh ta không chơi mạt chược nữa, đứng dậy liền rời đi.
Trương Tiểu Cường nghe vậy, tự nhiên vô cùng đắc ý, cũng vội vàng đứng dậy tiễn đi, mãi đến khi nhìn thấy Lỗ Long lái xe đi xa, sắc mặt hắn ta mới u ám hẳn lại.
Anh Đạo ở một bên thấy tình hình vậy, bèn hỏi: ‘Trương thiếu, chuyện này Triệu Xuân bọn họ cỏ đáng tin không?”
“Bọn họ là người của anh, anh nói xem?” Trương Tiểu Cường liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, giọng lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ không đáng tin, anh và tôi đều sẽ gặp xui xẻo, xui xẻo vô cùng, sự việc bên trong anh chắc cũng biết rất rõ.”
“Phải, phải, chỉ là chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Anh Đạo gật đầu, tiếp tục hỏi.
“Chuẩn bị ít tiền đi, lần này phải chi nhiều máu rồi, mẹ kiếp, sao đột nhiên lại đụng đến Quan thị trưởng chứ?” Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Cường không nhịn được mà chửi rủa.
Anh Đạo cười khổ nói: “Vần là chưa có suy nghĩ chu đáo, hơn nữa hai thằng tiểu tử Triệu Xuân cũng ngu chết đi được, thấy người ta lái chiếc Land Rover, vẫn dám đi đâm, cũng là muốn tìm cái chết. Đáng tiếc bọn họ tìm cái chết, lại gây rất rắc rối lớn cho chúng ta.”
“Đúng vậy, một người hộ lý nhỏ bé, không chỉ lái chiếc Land Rover, mà còn là cháu gái ruột của Quan thị trưởng, chuyện này trước đây tôi cũng không ngờ tới, bây giờ nói ra cũng vô dụng.”
Trương Tiểu Cường thở dài một hơi, đột nhiên thay đổi giọng điệu, lại hỏi: “Đúng rồi, Lữ Thanh Tuyết bên đó các người đã động thủ chưa?”
“Vần chưa, Trương thiếu, có cần…”
Nói đến đây, một tia sáng lạnh lùng thoáng qua trong mắt anh Đạo.
Trương Tiểu Cường dường như lại không tháy như vậy, suy tư một lúc mới, mới mở miệng nói: “Bỏ đi, bây giờ phiền phức của chúng ta nhiều quá rồi, tạm thời đừng động vào cô ta, đợi giải quyết xong chuyện này rồi tính tiếp đi, chuyện này chưa được giải quyết, ngày tháng sau này của chúng ta chắc chắn sẽ khó sống rồi.”
Chương 46: Lòng Dạ Phụ Nữ Khó Đoán
Diệp Thiếu Xuyên đương nhiên không biết những chuyện được sắp xếp phía sau hai chiếc xe Hummer và xe bán tải kia, lúc này anh đang ngồi trên chiếc Land Rover, vẻ mặt cau có buồn bực.
Từ lúc lên xe đến giờ, ngoại trừ thỉnh thoảng anh chỉ đường ra, Quan Tiểu Hà đều một mặt lạnh lùng không nói chuyện với anh, giống như anh đang nợ tiền cô vậy, khiến anh thật sự có chút không biết phải làm sao.
“Đến rồi, cứ đỗ xe ở đây trước đã.”
Đường phố cực kỳ chật hẹp, mặc dù chiếc suv của hãng Land Rover khá nhỏ, nhưng cũng rất khó đi vào con đường này, chỉ có thể đỗ ở đầu phố, Diệp Thiếu Xuyên lên tiếng.
Dừng xe, tắt máy, thao tác của Quan Tiểu Hà rất thuần thục, nhưng vẻ tức giận ở trên mặt thì ai cũng đều thấy rõ, cũng không thèm nói chuyện với Diệp Thiếu Xuyên, mở cửa xe bước xuống.
“Chị Tiểu Hà, chị sao vậy?” Hạ Vũ Y cũng thấy hơi kỳ lạ, không nhịn được hỏi.
“Không có gì đâu, Tiểu Y, có vài người không có tâm, đừng nói chuyện với anh ta.” Quan Tiểu Hà kéo tay Tiểu Y, lúc nói câu đó còn liếc Diệp Thiếu Xuyên một cái.
“Không có tâm?”
Diệp Thiếu Xuyên thầm gào thét trong lòng tôi bị oan, tôi làm gì mà bảo tôi không có tâm, cho dù muốn trách móc tôi thì cũng phải cho tôi một lý do chứ, đây là lời gì vậy chứ?
“Chị Tiểu Hà, chị đang nói anh Tiểu Diệp sao?” Tiểu Y ngây thơ hỏi.
“Ở đây chỉ có 3 người chúng ta, không phải em, cũng không phải chị, vậy thì còn có ai?” Quan Tiểu Hà bĩu môi, lần này nói rất trực tiếp, chỉ thiếu nói thẳng tên nữa thôi.
Diệp Thiếu Xuyên thật sự cạn lời rồi, không nhịn được bèn nói: “Quan Tiểu Hà, câu này của cố có ý gì hả?”
“Chẳng có ý gì, đi thôi, đừng để chị Lữ đợi
lâu.” Quan Tiểu Hà lườm anh một cái, kéo Tiểu Y đi vào trong ngõ.
Diệp Thiếu Xuyên bất lực sờ sờ mũi, chỉ đành đi theo bọn họ, trong lòng không khỏi thở dài, quả nhiên người xưa có câu, phụ nữ đúng là cái giống khó nuôi.