“Lấy điện thoại trong túi của tôi ra!”
Quan Tiểu Hà vừa lái xe, vẻ mặt vừa u ám nói.
“Tốt.”
Diệp Thiếu Xuyên biết lai lịch Quan Tiểu Hà khác thường, lúc này lấy điện thoại ra chắc chắn là muốn tìm cứu binh rồi, không chút do dự, liền móc ra, Quan Tiểu Hà nói
mật khẩu, anh mở khóa, sau đó bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Bật chế độ rảnh tay!”
Quan Tiểu Hà vừa nói xong, điện thoại đã được kết nối, một tiếng cười sảng khoái vang lên: “Ha ha, nha đầu Tiểu Hà, sao bây giờ lại gọi cho chú thế?”
“Chú Vũ, bây giờ cháu đang cầu cứu tới chú.” Quan Tiểu Hà cố nén cơn giận trong lòng, giọng điệu có hơi ngượng gạo nói.
“Cầu cứu?”
Đối phương rõ ràng không ngờ rằng Quan Tiểu Hà sẽ nói câu này, sửng người, hỏi: “Tiểu Hà, xảy ra chuyện gì, cháu nói câu này chú nhận không nổi.”
“Chú Vũ, cháu không có thời gian nói chuyện khác với chú, hiện tại cháu đang bị hai chiếc xe đuổi theo, sợ là không lâu nữa, nói không chừng sẽ có xác chết trên đường phố Nguyên Châu.” Quan Tiểu Hà nói.
Cái gì?!
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói kinh ngạc: “Tiểu Hà, cháu đang bị hai chiếc xe đuổi theo? Cháu đợi đã, bây giờ cháu đang ở đâu, chú sẽ lập tức cho người đến đón cháu!”
“Cháu đang trên đường Trường Giang chạy về hướng đại lộ Lộc Châu, xe của cháu chú Vũ chú đã thấy qua chưa?
Nhưng mà xe đang đuổi theo cháu là một chiếc xe bán tải, một chiếc Hummer, đều rất hung hãn, trông điệu bộ đó không đâm chết cháu thì họ sẽ không buông tha đâu.” Quan Tiểu Hà liếc nhìn tấm biển bên ngoài, trong miệng không nhanh không chậm nói.
“Được, cháu tiếp tục lái xe đi, chú ý an toàn, chú sẽ phái người tới đón cháu.” Đối phương cũng có tính cách thẳng thắn, nói xong câu này, liền cúp điện thoại cái cạch.
“Thôi bỏ đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ sớm được an toàn thôi.” Quan Tiểu Hà liếc nhìn Diệp Thiếu Xuyên vẫn chưa lên tiếng, nhẹ giọng nói, chỉ là cô không quá giỏi che giấu cảm xúc của mình, ai cũng đều có thể nhìn ra, xém chút nữa đã trực tiếp kêu lên, có thấy không, một cuộc điện thoại của bổn tiểu thư, vấn đề đã
được giải quyết rồi.
‘Chờ đến lúc an toàn rồi nói tiếp đi!
Diệp Thiếu Xuyên nhìn thấy điều này, trong lòng cỏ hơi buồn cười, Quan Tiểu Hà này trông giống như một đại tiểu thư của bà hoàng, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một cô gái thích khoe khoang, tính cách thẳng thắn, không thể che giấu được suy nghĩ, nhưng anh vẫn cố ý nghiêm mặt nói vậy, không cho Quan Tiểu Hà cơ hội tiếp tục khoe khoang.
Thấy anh không cho tý mặt mũi như vậy, trong lòng Quan Tiểu Hà có chút tức giận, bĩu môi một cái, cũng không thèm nói nữa, lặng lẽ lái xe, luôn nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe trong gương chiếu hậu, nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng, cô đã gieo rắc nỗi tức giận của mình lên hai chiếc xe phía sau.
Cục công an thành phố Nguyên Châu!
Pằng!
Vũ Trường An bấm điện thoại, sắc mặt có
chút u ám, chốc lát lại nhanh chóng cầm lên, bấm một dãy số quen thuộc, đầu dây bên kìa vừa kết nối, ông liền đùng đùng chửi bới: “Châu Thanh Sơn, mẹ mày làm cái quái gì vậy, có người phóng xe truy đuổi từ đường Trường Giang đến đại lộ Lộc Châu, mày không biết sao, đội trưởng đội cảnh sát mày làm cái quái gì, bây giờ lập tức đi xử lý cho tao, xử lý không tốt, sau này mày đừng làm nữa!”
Hét xong, ông cũng không thèm nghe đối phương giải thích, trực tiếp cúp điện thoại, vẻ mặt thay đổi không ngừng, chớp mắt mấy cái, lại nhấc máy lên quay số một cuộc gọi khác.
“Anh Vũ, sao có thời gian gọi cho tôi vậy?” Giọng một người đàn ông khá quyến rũ truyền ra.
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Vũ Trường An nghiêm lại, vội vàng nói: “Thị trưởng Quan, tôi có chuyện muốn nói với anh, là về Tiểu Hà.”
‘Tiểu Hà?”