Quan Tiểu Hà bĩu môi một cái, mấy ngày nay, cô đã hỏi thăm rõ ràng, bây giờ Diệp Thiếu Xuyên làm ở một phòng khám, cô chủ phòng khám đó tên Lữ Thanh Tuyết, Diệp Thiếu Xuyên gọi chị ta là chị Lữ, nghe nói là một cô gái trẻ đẹp, trước đó nghe được Diệp Thiếu Xuyên gọi là chị Lữ, Quan Tiểu Hà ngược lại cũng không
để ý gì cả, có điều bây giờ không biết tại sao, trong lòng rất khó chịu, nhất là Diệp Thiếu Xuyên lại bởi vì chị Lữ đó cự tuyệt ăn cơm cùng cô, cô lại càng khó chịu.
Phụ nữ, bất luận tính cách như thế nào, trẻ tuổi như thế nào, ghen đều là bẩm sinh.
“Đúng rồi, không phải cô còn phải đi làm sao?” Diệp Thiếu Xuyên vừa sửa sang lại quần áo, vừa thuận miệng hỏi.
“Tôi rất nhanh liền tan làm, cái đó gì, nếu anh không vội, chờ nửa giờ, đến lúc đó tôi cùng hai người về, vừa vặn tôi cũng định đi xem phòng khám anh
làm một chút, đến lúc đó thuận tiện mời hai người cùng ăn cơm, mang theo chị Lữ đó của anh.” Quan Tiểu Hà nói.
“Chờ nửa giờ, quá lâu, không được không được, tôi phải đi, cô không cần mời chúng tôi ăn cơm.” Diệp Thiếu Xuyên không chút do dự cự tuyệt nói.
“Không được, tôi nhất định phải mời, đúng rồi, anh cũng không nên tự mình đa tình, không phải là vì anh, là vì Tiểu Y, hôm nay Tiểu Y xuất viện, tôi phải giúp con bé chúc mừng thật tốt một chút.”
Quan Tiểu Hà nói lớn tiếng, không đợi Diệp Thiếu Xuyên phản đối, vung
tay lên, nói thẳng: “Cứ quyết định vui vẻ như vậy, hai người trước ngồi ở nơi này một lúc, tôi đi bàn giao.”
Bàn giao cái gì, cô tới bệnh viện làm việc, chính là một phiếu có tính chất chơi, cái gọi là bàn giao, trên thực tế chính là đi thay quần áo khác mà thôi.
Mặc dù Diệp Thiếu Xuyên có chút không biết làm sao, nhưng Quan Tiểu Hà kiên định như vậy, anh cự tuyệt cũng có chút không hay lắm, chỉ có thể cùng Tiểu Y chờ.
“Anh Tiểu Diệp, anh cảm thấy chị Tiểu Hà có chút kỳ quái!”
Quan Tiểu Hà vừa đi, Tiểu Y liền nhỏ
giọng nói.
“Kỳ quái, làm sao kỳ quái?” Trong miệng Diệp Thiếu Xuyên hỏi, trong đầu lại không tự chủ được hiện ra một cảnh trước đó, nhăn nhó, xấu hổ, không dám nhìn mình, dáng vẻ đó của Quan Tiểu Hà quả thật rất kỳ quái.
Tiểu Y ngược lại là không có suy nghĩ nhiều, mà đàng hoàng nói: “Mới vừa ròi lúc anh Tiểu Diệp ngủ, chị Tiểu Hà luôn hỏi em sao tới chỗ anh ở, với ở cùng ai, còn nói không thể ở cùng anh, nói em còn nhỏ, còn có đàn ông không đáng tin gì…”
Thấy Tiểu Y cạy đầu ngón tay mịn
màng, báo cáo thuộc như lòng bàn tay, mặt Diệp Thiếu Xuyên đều tối, Quan Tiểu Hà này, rốt cuộc nói lung tung gì với Tiểu Y?
“Anh Tiểu Diệp, anh nói chị Tiểu Hà có phải có chút kỳ quái hay không?” Cạy xong đầu ngón tay, Tiểu Y mở đôi mắt trong veo to hỏi.
Đối mặt với ánh mắt không nhiễm bụi trần, trong veo không rãnh, trong lòng Diệp Thiếu Xuyên cũng một trận lúng túng, anh đương nhiên biết những lời đó của Quan Tiểu Hà là ý gì, chẳng qua là anh có thể trực tiếp nói cho Tiểu Y sao?
“Là có chút kỳ quái, Tiểu Y, em chớ quản cô ấy, cô ấy đó là ghen tị.” Diệp Thiếu Xuyên nghiêm túc nói.
“Ghen tị?”
Tiểu Y nháy mắt một cái: “Ghen tị cái
gì?”
“Hừm…”
Diệp Thiếu Xuyên không nói, cũng không thể nói cho Tiểu Y, Quan Tiểu Hà là ghen tị em đi cùng anh, không đi cùng cô ấy, chuyện này nếu nói ra, với tính cách của Tiểu Y, không chừng còn có chút áy náy với Quan Tiểu Hà.
“Không sao không sao, Tiểu Y, buổi tối em muốn ăn cái gì?” Diệp Thiếu Xuyên vội vàng nói sang chuyện khác, không nghĩ quấn quít cái vấn đề làm người ta lúng túng nữa.
“Ăn thịt nướng cùng Malatang
, trước kia chị Tiểu Hà nói đưa em ăn, nhưng bởi vì thân thể em không tốt, không thể ăn, bây giờ bệnh của em cũng hết, em nhất định phải ăn thịt nướng cùng Malatang.” Tiểu Y nắm quả đấm lớn thanh nói.
Malatang: 1 món lẩu đường phố của Hoa Hạ có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.