"Có thể sống sót trở về coi như ngươi cũng có bản lĩnh."
Dừng một chút, nhìn xuống Mộc Hách đang quỳ kia, ông ta phiền não day day trán, tùy ý nói: "Nếu đã vậy thì cứ thế đi."
Ý tứ rất rõ ràng, hắn đã vượt qua thử thách lần này, vị trí tông chủ đời tiếp sẽ là của hắn. Mộc Hách cảm thấy đây là điều đương nhiên, vì so với hai huynh trưởng của mình, cũng chỉ có hắn đủ tàn độc để ngồi lên vị trí này.
Chưa thoát khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, người ngồi phía trên đã lại lên tiếng.
"Nhưng ta vẫn cần ngươi làm một việc nữa."
"Phụ thân cứ nói."
"Cái chết của mẫu thân ngươi, gần đây ta đã tra ra kẻ có liên quan, ta muốn ngươi khiến cả gia tộc kẻ đó không còn trên cõi đời này."
Từ khi mẫu thân mất, rất lâu rồi Mộc Hách mới nghe ông ta nhắc đến: "Người có thể nói cụ thể hơn được không?"
Ông ta nhìn chén trà đã nguội trà đã nguội lạnh trên bàn, không rõ trong đầu đang suy tính gì.
"Đến Giang Nam, khiến nhà họ Quan diệt môn, trả thù cho mẫu thân ngươi."
*****
Trời đã vào đông nên buổi tối vô cùng lạnh. Trước khi lên giường đi ngủ, Quan Mẫu Đơn đã cẩn thận đóng cửa sổ tránh gió lùa vào. Nhưng không hiểu sao, giữa đêm cửa sổ lại tự động mở ra, mang theo những bông tuyết đầu mùa đọng trên khung gỗ.
Bị gió lạnh tập kích, nàng không khỏi giật mình tỉnh giấc.
Đêm nay, không khí yên tĩnh kì lạ quá mức.
Nàng xuống giường, muốn đi tới đóng cửa sổ, nhưng chưa đi được mấy bước, chân nhỏ liền khựng lại. Một mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Chưa kịp hoảng sợ, một tiếng động nhỏ sau lưng vang lên trong phòng càng thêm quỷ dị. Nàng cố chấn tĩnh nỗi sợ hãi xuống mức thấp nhất, chậm rãi quay người nhìn lại. Nhưng khi nhìn thấy một bóng người khuất trong bóng tối, nàng kinh hoàng lùi lại vài bước, vì quá mức vội vàng mà đụng phải cạnh bàn.
"Ngươi... ngươi là ai?"
Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt mâu quang của hắn dán chặt lên người nàng. Quan Mẫu Đơn để ý thấy, trong tay hắn đang cầm kiếm, một thanh kiếm dính đầy máu.
Nhìn những giọt máu không ngừng nhỏ giọt xuống đất, cơ thể nàng theo đó phát run. Bầu không khí vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Nàng muốn hét lớn gọi nữ tỳ của mình, nhưng vừa hé miệng, người đàn ông đứng yên từ nãy đến giờ cuối cùng cũng chịu đi ra. Nhìn rõ gương mặt hắn, tâm tình nàng vừa lo vừa sợ.
"Là huynh sao? Huynh đến sao không nói với ta một tiếng?"
Người đàn ông vẫn không trả lời, điều này càng làm nàng sợ hãi hơn, nàng không thể không để ý đến thanh kiếm đang nhuốm máu trong tay hắn. Hắn giết người sao... Có thể là máu của ai được...hay hắn muốn giết nàng...
"Tháng trước huynh đột nhiên rời đi khiến ta rất lo. Giờ sức khỏe đã tốt hơn chưa?"
Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, khó khăn chống người dậy, trong tình huống này chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Đột ngột xuất hiện giữa đêm như vậy, nàng chưa ngất đã may rồi.
lm lặng đã lâu, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng. Khác với trước đây, giọng nói của hắn còn lạnh lẽo hơn cả tiết trời mùa đông.
"Ta vốn dĩ muốn nhổ cỏ tận gốc, giờ thì không cần rồi."
Câu nói của hắn khiến nàng khó hiểu, nhưng hắn nói vậy là cố tình để nàng không hiểu.
Cửa phòng đột ngột mở, lập tức cắt ngang bầu không khí chết chóc hiện tại. Quay đầu nhìn về phía cửa, nàng chưa kịp vui mừng khi nhìn thấy tỳ nữ của mình thì đã bất ngờ nhìn thấy vũng máu lớn trên y phục nàng ta.
"Tiểu thư... lão gia và phu nhân..."
Tỳ nữ hớt hải chạy vào, gương mặt không giấu nổi sợ hãi. Kiếm trong tay Mộc Hách khẽ động, chớp mắt đã cứa một đường vào cổ nàng ta. Quan Mẫu Đơn chỉ có thể trừng mắt sợ hãi nhìn nữ tỳ của mình cứ thế chết đi.
Nàng chết lặng ngồi sụp xuống đất, cả người theo đó run rẩy. Máu tươi chảy từ cổ của nữ tỳ kia chảy đến chân trần của nàng, nàng rụt chân lại, không ngừng thở dốc vì sợ hãi. Rất lâu sau, nàng mới có can đảm ngẩng đầu lên nhìn kẻ đáng sợ trước mặt mình, đối diện với nàng là ánh mắt rét buốt của hắn.
Mộc Hách vứt kiếm qua một bên, kiếm nặng nề rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai, có những vệt máu văng lên mặt nàng. Nàng hoảng sợ, hắn tiến một bước, nàng ra sức lùi người lại, trong đầu chỉ có ý nghĩ chạy trốn.
"Vì sao huynh làm vậy?... Trước đó là ta đã cứu huynh mà..."
Nàng lớn tiếng hét lên, nước mắt trực trào tuôn ra. Nghe nàng nói vậy, rốt cuộc trong đôi mắt bình tĩnh của Mộc Hách cũng có biến đổi.
"Mẫu Đơn... Đáng lẽ nàng không nên cứu ta."
*****
Sau khi xử lý hết những kẻ còn sống trong phủ Quan viên ngoại, hộ vệ của Mộc Hách lúc này mới đi tìm chủ tử báo cáo. Hắn nhớ rõ hướng đi lúc nãy của chủ tử, không do dự cất bước đi tới đình viện kia.
Tuyết mỏng rơi trên phiến lá, gió lạnh thổi tạp vào từng bụi cây, đâu đó kèm theo tiếng xào xạc rất nhỏ.
Với tính cảnh giác cao của mình, hắn rất nhanh đã tóm được một đứa bé trai tầm 5 tuổi đang trốn trong bụi cây. Đứa bé trai nhìn thấy gương mặt dữ tợn của hắn thì lập tức lớn tiếng khóc, ra sức đánh đấm vùng vẫy. Nhưng với sức lực yếu ớt này của nó, chẳng xi nhê gì với hắn.
Tên hộ vệ cau mày, chuẩn bị bóp chết đứa bé, nhưng hắn còn chưa kịp làm, thì từ trong phòng đã có một nữ tử chạy ra.
Quan Mẫu Đơn mặc kệ chân trần chạy trên nền đá lạnh, gắng sức chạy đến đoạt lại đứa bé trai kia. Tên hộ vệ ban đầu không chịu thả, còn có ý giết luôn nàng, nhưng khi nhận thấy ánh mắt của chủ tử, hắn bất đắc dĩ buông đứa trẻ ra.
Đoạt lại được đứa bé trai, nàng không kìm chế nổi xúc động và chua xót, nước mắt thi nhau tuôn ra.
"Sơ Phong...đệ có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Quan Sơ Phong vì quá đỗi sợ hãi mà rúc vào trong lòng nàng khóc lớn, dù nàng hỏi gì nói gì nó cũng chỉ nghẹn giọng mà khóc. Nàng ôm chặt lấy nó, nước mắt rơi lã chã.
Chứng kiến cảnh tượng cảm động này nhưng cả hai người đàn ông đều không mảy may để tâm. Hộ vệ đến gần Mộc Hách hỏi ý kiến.
"Chủ tử, có cần thuộc hạ..."
"Không cần, giữ lại mạng cho họ."_Mộc Hách cắt ngang lời của hắn.
"Nhưng tông chủ..." kêu ngài phải nhổ cỏ tận gốc. Lời cuối muốn nói ra, nhưng nhận thấy cái nhướng mày của chủ tử, hộ vệ chỉ đành nuốt lại lời vào trong.
"Vậy hai người kia ngài định xử lý thế nào?"
Bông tuyết trắng xóa rơi trên đầu vai hắn, hòa lẫn với máu trên hắc y. Mộc Hách đưa mắt nhìn đôi vai không ngừng run rẩy của nữ nhân kia, hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu cả hai gặp mặt. Trong tình cảnh không mấy tốt đẹp đó, dù nữ nhân kia rất sợ hắn nhưng vẫn một lòng muốn cứu hắn.
Kể từ dây phút đó, đã định sẵn nghiệt duyên giữa họ. Dù biết sau này cả hai sẽ không có kết quả nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ buông tay thứ mình thích.
"Đưa cả hai người về điện, nếu phản kháng thì cứ đánh ngất rồi vác về."
*