Trong trận chiến vừa rồi, rõ ràng Mộc Như Châu có thể giết Hạ Uông Chiêu hoặc bắt sống hắn, nhưng nàng lại cứ thế thả hắn đi. Kì lạ thay, người chứng kiến tất cả sự việc là Sở Mạc Vân Phong cũng không hề hỏi nàng về chuyện đó.
Vì đột nhiên mắc chứng đau đầu, nàng liên tục rơi vào hôn mê hơn nửa tháng. Đến khi quân đội trở về thành Trường An thì mới tỉnh dậy. Sức khỏe đợt này của nàng yếu bất thường.
Mộc Như Châu mang tâm trạng nhẹ nhõm được bao lâu thì trong Tu La điện xảy ra chuyện lớn, Ngọc Diệp cấp tốc đến báo tin cho nàng.
"Trong điện có chuyện gì mà ngươi vội vội vàng vàng như vậy?"
Mộc Như Châu nhìn nàng ta, thấy trên gương mặt Ngọc Diệp ẩn hiện một tầng mồ hôi. Dường như đã vận toàn bộ khinh công để nhanh chóng đến đây.
Ngọc Diệp ổn định lại tinh thần, thấp giọng nói.
"Thiếu chủ, tông chủ cho gọi người về...Phu nhân, sắp không qua khỏi rồi."
Chén trà kề bên môi không cách nào uống tiếp được nữa, Mộc Như Châu nặng nề để chén xuống bàn gỗ. Nàng thở hắt ra một tiếng, tránh để bản thân kích động.
"Được rồi, ngươi về trước đi."
Ngọc Diệp đoán không ra hiện tại trong đầu vị thiếu chủ này đang suy nghĩ gì. Nhưng nàng ta cũng không phải kẻ nhiều lời, chỉ đáp lại một tiếng đã hiểu rồi sau đó lẩn vào bóng đêm rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Mộc Như Châu.
Trăng trên trời bị mây đen che khuất, ánh sáng yếu ớt rơi trên tán lá. Sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc, Sở Mạc Vân Phong mới trở về dịch quán. Hiện tại hắn rất cần một giấc ngủ, nếu không ngày mai sẽ không đủ sức vào cung yết kiến hoàng đế.
Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy nữ nhân kia đứng bên trong. Nàng mặc nam phục, sau lưng đeo tay nải, bên tay phải cầm trường kiếm. Thấy bộ dáng nàng như vậy, hắn có chút bất ngờ.
"Nàng định đi đâu?"
Hắn tiến đến, ôm gọn cả người nàng vào trong lòng. Nàng không đẩy hắn ra, mặc kệ cái đầu hắn cứ cọ tới cọ lui vào hõm vai mình.
"Ta phải về Tu La điện để xử lý chút chuyện riêng."
"Đi bao lâu?"
Nàng ngẫm nghĩ: "Ít nhất là một tháng."
Hơi thở nóng rực của hắn phả trước ngực nàng, trong mắt hắn rõ ràng đã xuất hiện dục vọng nhưng rất nhanh đã bị kìm nén xuống. Sở Mạc Vân Phong hôn lên trán nàng tựa như chuồn chuồn nước lướt qua. Hắn mỉm cười, giọng điệu có chút buồn ngủ.
"Vậy thì đi đi."
Chỉ cần trong lòng nàng còn nhớ đến Mộc Xảo Nhi, hắn không sợ nàng sẽ bỏ trốn. Dù cho có trốn hắn cũng có cách bắt về.
*****
Mẫu thân nàng từ khi bị phụ thân ép cưới liền sinh ra tâm bệnh trong lòng. Sau khi hạ sinh hai tỷ muội nàng thì bệnh càng lúc càng nặng, đôi khi còn thổ huyết. Vì vậy, Mộc Hách liền tìm đến Đường thái y, muốn ông ấy chữa khỏi tâm bệnh này.
Đường thái y là thần y lâu nay ở ẩn trong rừng, chỉ vì trước đây nợ Mộc Hách một phần tình nghĩa nên mới giúp mẫu thân chữa bệnh. Nhưng tâm bệnh, dù cho có thuốc tiên cũng không thể chữa nổi.
Ủ bệnh trong người đã lâu, đến lúc này cơ thể mẫu thân cũng không chịu được nữa rồi. Chết đi... cũng coi như một loại giải thoát.
Vừa đặt chân vào Tu La điện, Mộc Như Châu đã cảm nhận được bầu không khí có phần u uất. Nàng trầm mặc đi đến phòng mẫu thân, thấy Mộc Hách đang ở bên trong thì im lặng đứng ngoài.
Đứng dưới gốc cây, ánh nắng cuối thu có phần dịu hơn, chỉ nhè nhẹ xuyên qua tán lá chiếu lên nửa gương mặt nàng. Không biết từ lúc nào, bên cạnh đã có người đứng.
"Sao không vào trong?"
Chất giọng của người đàn ông vẫn lạnh lẽo như trong trí nhớ của nàng. Mộc Như Châu không nhìn đối phương cũng biết là ai, nhàn nhạt trả lời.
"Không phải huynh cũng đứng đây sao."
Mộc Sơ Phong nghiêng đầu nhìn góc mặt nàng, hắn cảm thấy lời lúc này của nàng nói không đúng.
"Muội là máu mủ của người, sao có thể đem ra đánh đồng với ta được."
"Nhị sư huynh, từ khi nào huynh nói nhiều vậy."
Nàng phiền chán cắt ngang lời hắn, hiện tại tâm trạng nàng thực sự không tốt để cùng hắn nói chuyện. Mộc Sơ Phong cười trừ, hắn không nói thêm gì nữa, nháy mắt liền lấy lại dáng vẻ xa cách như trước.
Từ bên trong phòng, Mộc Hách rất lâu sau mới đi ra. Cước bộ của người vô cùng vững vàng đi về phía trước, lúc đi ngang qua nàng và Mộc Sơ Phong cũng không nhìn lấy một lần. Người tỏ ra cứng rắn như vậy, nhưng Mộc Như Châu vẫn nhận thấy ở khoé mắt người đã đỏ hoe.
Mộc Hách cả đời chưa từng có đối thủ, nhưng đến cuối lại bại trong tay một nữ nhân.
Bên cạnh, Mộc Sơ Phong cũng đã đi vào. Mộc Như Châu rũ mi xuống, trầm mặc đứng im.
Giờ đây, nàng bất giác nhớ về khoảng thời gian khi mình còn nhỏ. Cha không thương, mẫu thân không yêu, tỷ tỷ vì mình mất tích, nàng có thể thuận lợi trưởng thành, tất cả đều nhờ các sư huynh chăm sóc.
Trong kí ức của nàng, mẫu thân chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Nhưng cả cuộc đời này, nàng lại chỉ khao khát được một lần mẫu thân quan tâm mình, dù là nhỏ bé nhất. Nhưng trong mắt người, nàng không phải là nữ nhi người sinh ra, mà là một con quái vật, một con quái vật đội lốt người.
"Cửu nhi, muội vào đi."
Giọng nói của Mộc Sơ Phong thành công kéo lại lý trí của nàng. Mộc Như Châu ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có sự mất mác rõ ràng. Nàng mím môi, chậm rãi đi vào trong.
Bên trong phòng, mùi thuốc sắc vô cùng nồng. Nữ tỳ lặng lẽ cúi đầu đứng bên cạnh giường, còn trên giường là một nữ nhân hơi thở yếu ớt. Đó chính là mẫu thân nàng.
Mộc Như Châu thả chậm bước chân tới gần, đến khi nhìn rõ gương mặt nhợt nhạt của người, nàng không dám tiến lại gần nữa. Nàng luôn sợ, người sẽ đuổi mình đi như những lần trước. Không có sự cho phép của người, nàng không được đến gần.
Dường như người nằm trên giường phát giác ra điều gì đó, nặng nề mở mắt nhìn nàng. Trong mắt người bỗng chốc ánh lên hào quang, người đưa tay vẫy nàng lại gần. Mộc Như Châu không tin vào mắt mình, nàng do dự hồi lâu mới đi tới.
Mẫu thân đưa bàn tay trắng nõn của người trước mặt nàng, muốn nàng cầm lấy. Nhìn vào đôi mắt dịu dàng của người, Mộc Như Châu không có lý do gì phải từ chối, nàng cầm chặt lấy tay người.
Mẫu thân lần đầu tiên mỉm cười dịu dàng với nàng, nàng ngỡ như mình gặp ảo giác, mắt cũng theo đó đỏ ửng lên.
Lúc sau, nàng để ý thấy mẫu thân mở miệng vừa cười vừa nói gì đó. Giọng người rất nhỏ, hình như không thể phát ra tiếng được. Vì muốn nghe rõ người nói gì với mình, Mộc Như Châu cúi xuống ghé sát tai vào người.
Rốt cuộc, nàng cũng nghe rõ.
"Cửu nhi... mẫu thân chỉ mong... con sẽ chết... một cái chết đau đớn nhất trần đời."
*