Đầu tháng 2, tuyết tan, thời tiết ấm dần lên, đây là dấu hiệu rõ nét của lập xuân. Không còn bị tiết trời khắc nghiệt cản trở chiến sự, hai bên bắt đầu nhiều lần giao đấu.
Vì bị thương ở chân nên Mộc Như Châu tạm thời không thể đi cùng với Sở Mạc Vân Phong ra chiến trường. Nửa tháng ở trong lều dưỡng thương, Mộc Như Châu chưa một lần thấy bóng dáng của hắn. Đôi lúc Hoài Thanh có trở về lấy một vài món đồ cho hắn, nàng có hỏi qua tình hình bên ngoài thì được biết, hóa ra cả hải bên đều trong tình thế đối trọi gay gắt.
Mới hôm trước Hạ quốc có ý định đốt kho lương thực của họ, nhưng Sở Mạc Vân Phong đã có phòng bị trước nên đã tương kế tựu kế. Kẻ địch thực sự sau đó thành công châm lửa đốt trụi đống lương thực, nhưng đó chỉ là mấy bó rơm mà Sở Mạc Vân Phong dùng để ngụy trang.
Lương thực dự trữ thật sự của họ, một phân cũng không hề mất.
Sau khi chân khỏi, Mộc Như Châu bèn hưng phấn cùng hắn tòng binh.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Hạ quốc liên tục án binh bất động, không đánh, không có chút động tĩnh gì. Mộc Như Châu cảm thấy không ổn, nàng vừa khỏi chân, chí khí bừng bừng muốn đại khai sát giới để giãn gân cốt, như thế nào lại không đánh.
Ngồi bên cạnh, Sở Mạc Vân Phong cũng nhìn ra vấn đề sầu não của nàng. Hắn đặt sự chú ý của mình lên binh phổ, nhàn nhạt nói.
"Đừng sốt ruột, lần sau bổn vương sẽ để nàng đích thân dẫn binh."
Nháy mắt, gương mặt nàng lộ ý cười.
"Ngài nói thật chứ? Để một nữ nhân như ta cầm binh."
Hắn không trả lời luôn, chỉ đưa cuốn binh phổ của hắn cho nàng.
"Khi nào nàng thuộc hết 36 kế binh pháp Tôn Tử thì có thể."
Mộc Như Châu nhìn cuốn binh phổ có phần cũ kĩ kia: "Ngài nói thật chứ? Vương gia không sợ kẻ khác đàm tiếu sao?"
Sở Mạc Vân Phong cười trừ: "Bổn vương không có ý kiến, bọn họ làm sao có gan nói nhăng nói cuội sau lưng."
"Vương gia, ngài chắc chắn sẽ không đặt niềm tin sai chỗ đâu."
"Được vậy thì tốt."
*
Nửa tháng sau, quân Hạ lần nữa cho một toán quân ra khiêu chiến. Mộc Như Châu được lệnh của Sở Mạc Vân Phong, mang quân ra chặn đánh giặc.
Quân địch rất đông, còn bừng bừng sát khí tất chiến tất thắng. Nàng cho một ngàn quân ra vừa đánh vừa nhử, sau cùng vờ thua lui về. Chí khí địch đang lên, bèn cứ thế lấn tới.
Mộc Như Châu ẩn núp tại chỗ khác, dùng ống nhòm thăm dò. Thấy địch đang đến, nàng đưa tay lên ra dấu chuẩn bị. Địch đến, ngay lập tức hàng vạn mũi tên lửa từ trên vách núi lao xuống như mưa. Dưới đất đầy lá khô và cúi khổ đã có sẵn, nhanh chóng bén lửa, khiến ngọn lửa thui rụi càng dữ tợn.
Đường rút lui của địch đã bị nàng cho người chặt những thân gỗ to cản lại, tiện thể cũng đốt luôn thân gỗ đó, tạo ra bức tường lửa không thể trốn thoát.
Gió lớn thổi, lửa bén rất nhanh, đi đến đâu thiêu rụi đến đó, chỉ để lại đống tro tàn. Tiếng kêu đau đớn vang vọng cả núi rừng, người và ngựa chết hàng loạt, tất cả đều nhấn chìm trong biển lửa.
Lúc sau có một cơn rào đầu xuân dập tắt hết tàn dư của lửa, nhưng cơn mưa đến quá trễ, giờ đây trong đống tro đen thui kia chẳng còn lại gì. Mộc Như Châu cho người tới kiểm tra lại một lượt thật kĩ, ai còn sống thì giết, vũ khí còn dùng được thì mang về.
Lúc Thân vương nhất quyết để nàng đảm nhận trận này thì đã có mấy tướng lĩnh khác bất mãn ra mặt. Họ biết thừa nữ nhân này giỏi võ, nhưng như vậy không có nghĩa là giỏi cầm binh. Bọn họ thấy vương gia đang không coi trọng chiến sự lần này, tùy ý để nữ nhân của mình tác quai tác quái. Nếu mà thua, đúng là nhục không thể nói hết được...
Trong lúc các tướng lĩnh khác đang thấp thỏm lo lắng tình hình ngoài kia, thì Sở Mạc Vân Phong vẫn ngồi một chỗ tỏ ra an nhàn, không có gì lấy chờ mong hay sốt ruột. Bầu không khí ngưng đọng như vậy cứ thế diễn ra trong lều chính được hai canh giờ.
Đến khi từ bên ngoài, một thị vệ mặt mày vui vẻ vào thông báo tin thắng trận, tấn đá trong lòng các tướng lĩnh kia mới nhẹ nhõm thả xuống. Khác với tất cả mọi người, Sở Mạc Vân Phong chỉ nói đúng một câu.
"Nữ nhân có thể ở bên cạnh của bổn vương, không thể là kẻ vô dụng."
Lời này của Thân vương... là ngầm thừa nhận nàng ta có thể sẽ là vương phi tương lai?
Sau khi thắng được một trận sảng khoái, tâm trạng Mộc Như Châu tốt hơn nhiều. Nàng còn chủ động làm một việc mà trước đây nàng chẳng bao giờ nghĩ đến. Đó là đấm bóp vai giúp Sở Mạc Vân Phong, lấy lòng hắn.
"Vương gia, ta tự nhận mình không thể tinh thông binh pháp như ngài, không thể suy nghĩ những trận lớn. Nhưng nếu ngài tin tưởng, ta tuyệt đối sẽ dốc sức làm đến cùng."
Hắn đảo mắt qua nhìn nàng.
"Đánh có một trận, nhanh như vậy đã có hứng thú rồi sao?"
Bị hắn bắt được bài, nàng chỉ cười lấy lòng.
"Vương gia, ngài mang ta theo, cũng không nên để ta thành kẻ vô dụng. Ngược lại, cả ngày ngồi một chỗ, thực sự ta có chút nhàm chán."
Hắn cảm thấy không quen với thái độ này của nàng.
"Bổn vương sẽ xem xét."
"Vương gia, Mộc gia có mắt như mù, không ngờ bấy lâu nay không nhận ra ngài là người lại rộng lượng như vậy."
"..."
Chẳng lẽ trước kia hắn là tiểu nhân hẹp hòi sao?
Đột nhiên Sở Mạc Vân Phong lại nhớ đến cái đêm lần đầu bức ép nàng. Quả thật đêm đó hắn tự nhận mình là tiểu nhân, chả khác gì cầm thù mà cưỡng ép một nữ tử dưới thân.
Đồng tử hắn co lại, xoay người áp chế nữ nhân kia xuống giường. Mộc Như Châu bị hành động bất ngờ này của hắn áp đảo, nàng chỉ kịp kinh hô một tiếng.
Nàng khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn nàng cười tà.
"Mộc gia, bổn vương vốn là tiểu nhân, không phải kẻ rộng lượng."
Hành động sau đó đã chứng minh cho lời của hắn.
*