Ngựa cưỡi như điên một đoạn thì dần dần chậm lại. Mộc Như Châu ngẩng đầu chỉ nhìn thấy sườn mặt lặng thinh như nước của hắn, ở bên thái dương phải còn vương mấy giọt máu hôi tanh của kẻ địch.
"Ngài cố tình đúng không?"
Hắn không mở miệng trả lời, nhưng nàng cũng đã có đáp án của mình qua sắc mặt trầm tĩnh của hắn.
Một lúc sau, binh lính đằng sau lần lượt đuổi tới. Tư Mã Kiệt dẫn đầu, hắn tới hỏi Sở Mạc Vân Phong hạ trại ở đâu. Sở Mạc Vân Phong cũng không nói nhiều, kêu hắn hạ trại ở thung lũng gần đây.
Tuy ngồi trong lồng ngực của Sở Mạc Vân Phong, nhưng Mộc Như Châu vẫn nhìn ra được sự bất mãn trong ánh mắt của Tư Mã Kiệt, chỉ là hắn giấu đi rất nhanh, thoắt cái đã không phát hiện ra điều khác thường.
Giữa đội quân có một cỗ xe ngựa, bên trong xe ngựa là Tiết Vô Y và Viên Lưu Ly trên người mang trọng thương. Lều vừa hạ xong, Tiết Vô Y nhanh chóng bắt tay vào cứu thương các binh lính, vẻ mặt vô cùng sốt ruột. Xung quanh, cũng có vài kẻ rảnh rỗi chân tay giúp hắn châm cứu.
Lần này hành quân vội vã, quân y chưa kịp mang theo. Nếu chờ quân y của Nam Thần vương tới, thì mấy binh lính bị thương này sẽ chết. Cho nên, dù không muốn, nhưng Sở Mạc Vân Phong cũng cho người mời Tiết Vô Y tới, muốn dùng cái danh thần y của hắn để ổn định lòng quân.
Trại chính được hạ xuống nhanh nhất, Sở Mạc Vân Phong xuống ngựa, vừa đi vào vừa nghe Hoài Thanh báo cáo tổn thất của lần này. Mộc Như Châu cũng theo đó xuống ngựa, người trông giữ ngựa cũng rất nhanh đi tới.
Nàng phủi phủi vạt áo, may trên người mặc hắc y nên không thấy rõ vết máu dài để lại. Mộc Như Châu nhớ mình cũng từng đến đây một lần, nàng cố nhớ xem ở đây có hồ nước hay sông suối gì không.
Thình lình, một tia sáng bạc loé lên đằng sau, Mộc Như Châu đưa mắt nhìn lưỡi kiếm không rõ do đâu đang kề cổ mình.
"Cô nương, cô là người của Tu La điện?"
Giọng điệu chất vấn của Viên Lộ Uyển thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của mọi người. Mộc Như Châu nhướng mày hứng thú, quay lại đối mắt với nàng ta.
"Viên nhị tiểu thư, thân phận của ta, hình như không liên quan tới cô thì phải?"
Viên Lộ Uyển nghiến răng, tay siết chặt thanh kiếm trong tay, dí sát vào cổ đối phương.
"Vừa rồi, võ công mà cô nương sử dụng, tám phần là chiêu thức độc nhất của Tu La điện. Ngoài người của nơi đó, không ai có thể học được, cho nên cô chắc chắn là người của Tu La điện."
Trên giang hồ, không ai không biết đến Tu La điện, cho nên khi Viên Lộ Uyển vừa nói Mộc Như Châu có liên quan đến Tu La điện thì ai nấy đều bàng hoàng. Hơn nữa, câu trả lời của Mộc Như Châu càng khiến kẻ khác ngỡ ngàng hơn.
"Vậy thì sao? Điều này có liên quan gì tới cô? Ta nhớ không lầm, thì dạo gần đây, người trong điện cũng không có xích mích gì với Viên thị, ân oán trước kia cũng không hề có."
Ánh mắt của Viên Lộ Uyển toát ra lửa.
"Vì cô nương là người của Tu La điện, cho nên ta chỉ muốn hỏi một câu."
Mộc Như Châu cười lạnh: "Đây là thái độ nên có của kẻ cần nhờ vả người khác? Viên thành chủ và Viên phu nhân thật biết dạy dỗ nữ nhi."
Từ xa, Viên Lưu Ly khàn giọng lên tiếng can ngăn.
"Uyển nhi, không được làm càn."
Nhưng trong mắt Viên Lộ Uyển, nào còn lý trí mà nghe lời tỷ tỷ mình nữa. Thanh kiếm càng kề sát cổ Mộc Như Châu, Viên Lộ Uyển dùng ánh mắt chất vấn nhìn kẻ đối diện.
"Ta biết cô nương là Mộc Như Châu, là muội muội của Mộc Tam. Mộc Tam chết, ta chỉ muốn hỏi cô nương kẻ giết huynh ấy, chắc cô nương cũng biết rõ."
Mùi tanh ngai ngái của máu vẫn quanh quẩn nơi chóp mũi nàng. Nghe nữ nhân này nhắc đến Mộc Tam, Mộc Như Châu không thể nhịn được mà phá lên cười.
"Phản bội Tu La điện, còn muốn sống? Viên nhị tiểu thư, cô nên cảm thấy mình may mắn khi không có liên quan đi. Bằng không, đến cả cô cũng sẽ chết."
Lời nói của nàng vô cùng đáng sợ khiến thanh kiếm trong tay Viên Lộ Uyển run lên. Nhân lúc đó, Viên Lưu Ly không nhanh không chậm đi tới kéo muội muội của mình lại. Viên Lộ Uyển muốn vùng ra, nhưng sợ làm tổn thương tỷ tỷ nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Mộc Như Châu.
"Viên nhị tiểu thư, tốt nhất cô nên quên huynh ấy đi."_Nàng có lòng tốt khuyên nhủ.
Nhưng đáp lại là cái nhìn điên cuồng của Viên Lộ Uyển: "Huynh ấy là ca ca cô, nếu là cô, cô có thể nói quên là quên sao?"
Mộc Như Châu nhìn gương mặt đẫm lệ của nàng ta, cười lạnh: "Sao lại không thể? Dù gì chung quy, đó cũng không phải máu mủ."
Màn xích mích lớn tiếng này đương nhiên Viên Công Tiễn đang bận rộn từ xa cũng nghe thấy. Ông biết Mộc Như Châu là người của Thân vương, tuyệt đối không thể đắc tội, cho nên ông đi tới, cùng Viên Lưu Ly khuyên nhủ Viên Lộ Uyển.
May sao Viên Lộ Uyển cũng là người biết điều, nàng ta chỉ chán ghét nhìn Mộc Như Châu, rồi hừ lạnh khinh thường trước khi rời đi.
Mộc Như Châu mệt mỏi, nào còn tâm trí nghĩ xem trong đầu nàng ta nghĩ gì. Nàng đột nhiên nhớ ra gần đây có một hồ nước nóng, rất thích hợp tắm vào trời lạnh. Không nghĩ nhiều, nàng liền đi luôn.
*