Mộc Như Châu từ bên ngoài trở về, ngoại trừ lần trước vội vội vàng vàng tới nhận nhiệm vụ ám sát Mộc Tam, nói trắng ra nàng đã không về Tu La điện gần 3 năm nay.
Vừa bước chân vào sân lớn giữa phủ, nàng đã nghe thấy một giọng nói thân quen.
"Ai ôi, thiếu chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi, Trần bà bà còn tưởng ngài phải đi thêm mấy năm nữa chứ."
Trần bà bà bỏ giỏ rau mới hái lên bàn đá gần đó, vẻ mặt không kìm được xúc động tiến tới chỗ nàng.
"Bà bà, người vẫn khoẻ chứ?"_Mộc Như Châu dịu giọng nói chuyện khác với dáng vẻ thường ngày.
Trần bà bà là người chứng kiến nàng trưởng thành, là người dám đứng trước mặt phụ thân nàng bênh vực cho nàng. Đối với nàng, người cũng giống như mẫu thân thứ hai vậy.
"Khoẻ sao được, không có tiểu thiếu chủ bên cạnh, ngày nào bà bà cũng buồn chán đến nỗi mất ăn mất ngủ."_Trần bà bà than thở.
Nàng cười cười, giọng điệu hối lối: "Là ta không tốt, khiến bà bà lo lắng nhiều rồi."
"Ây, thiếu chủ khoẻ mạnh thì bà bà già này vui rồi."_Trần bà bà yêu thương cầm tay nàng vỗ vỗ.
Mộc Như Châu mỉm cười, không hề che giấu cảm xúc xúc động. Đang lúc nàng còn lời muốn nói thêm, thì từ trong từ đường đi ra, phụ thân nàng đang đứng nhìn nàng. Nụ cười rạng rỡ trên môi nàng chợt tắt, sắc mặt lạnh nhạt.
Trần bà bà cũng chú ý tới biểu cảm của nàng, quay lại nhìn thì thấy tông chủ. Bà biết hai cha con họ có nhiều điều cần nói.
"Thiếu chủ, chắc lâu rồi người chưa ăn bánh ta làm. Giờ ta đi làm cho ngài, ngài cứ từ từ nói chuyện với tông chủ "
Trần bà bà mỉm cười hiền hậu với nàng. Mộc Như Châu cũng gật đầu như đã hiểu.
Khi chỉ còn lại nàng và phụ thân đứng đối diện nhau, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Người mở miệng phá vỡ bế cục này trước là Mộc Hách.
"Vào trong rồi nói."
Giống như tác phong làm việc của ông, ông không nói nhiều lời mà quay người đi vào trong. Từ trước đến nay, ông luôn là người ra lệnh, kẻ khác phải luôn nhất mực nghe lệnh.
Mộc Như Châu rũ mi xuống, không nhanh không chậm đi vào. Câu đầu tiên không phải chào hỏi, mà nàng trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Phụ thân, nữ nhi không muốn tiếp quản Tu La điện."
Mộc Hách bắt chéo tay ra sau, không hề quay đầu nhìn nàng.
"Nhiệm vụ thất bại, con có quyền lựa chọn muốn hay không muốn?"
"Phụ thân, người nói nữ nhi giống người, không thích để kẻ khác ép buộc. Điều nữ nhi không muốn, đến người cũng không thể."_Nàng kiên định nói.
Mộc Hách lúc này mới quay người lại nhìn nàng, dáng vẻ oai hùng của ông vẫn như năm nào, chỉ khác giờ tóc vì luyện công quá nhiều đã nhanh chóng điểm bạc.
"Là từ trước đến giờ phụ thân quá nuông chiều con? Khiến con có tư tưởng đối nghịch ta?"
Mộc Như Châu nhíu mày: "Nữ nhi không đối nghịch, chỉ là không muốn."
Mộc Hách cười lạnh: "Trước đã cha con ta đã thỏa thuận, nếu con hoàn thành nhiệm vụ thì ta tuyệt đối sẽ không ép buộc con. Nhưng nhiệm vụ không thành, con lại muốn lật lọng?"
Sắc mặt của nàng trầm mặc đi hẳn, nàng vẫn nói tiếp.
"Chọn trong những nghĩa tử của người, chắc chắn sẽ có người giỏi hơn nữ nhi."
"Ta chỉ còn mình cốt nhục là con. Còn Xảo nhi...nó đã không còn."
Mộc Hách quay người rời khỏi từ đường, không muốn đôi co với nàng thêm nữa.
Mộc Như Châu phiền chán day day thái dương, cảm giác thực sự rất mệt mỏi. Nhớ đến lời vừa rồi của Trần bà bà, nàng không suy nghĩ nhiều mà xuống bếp, cũng lâu rồi chưa ăn bánh đích thân bà bà làm.
Chỉ vừa mới đi tới cửa, nàng đã ngửi thấy mùi thơm của bánh hoa mai quen thuộc. Nháy mắt, trận xích mích với phụ thân vừa rồi đã bị nàng quẳng lên chín tầng mây.
"Bà bà, tay nghề của bà chả bao giờ thay đổi, vẫn rất ngon."
Nàng ăn hết một khối bánh, rồi lại lấy thêm một khối nữa. Thấy nàng máu ăn như vậy, đương nhiên Trần bà bà rất vui.
"Ăn chậm thôi, không ai tranh đâu, tất cả là của người tất."
Nghe vậy, nàng nheo mắt cười hì hì: "Chỉ có bà bà là tốt với con nhất."
Trần bà bà biết nàng lại cùng tông chủ tranh cãi. Lần nào cũng như lần nào, cứ hễ có chuyện thì toàn bé xé ra to. Tông chủ nghiêm khắc với nàng từ bé nhưng cũng dung túng nàng hết lần này đến lần khác. Mà những việc tông chủ làm, thiếu chủ luôn biết rõ.
Cho nên khi hai cha con họ xích mích, cũng chưa tới mức rút kiếm chĩa vào nhau.
Sau khi ăn hết nửa đĩa bánh vào bụng, Mộc Như Châu mới muốn đi tới một nơi.
"Bà bà, mẫu thân còn thức không? Ta giờ muốn qua thăm người."
Trần bà bà vừa nghe xong, gương mặt cứng đờ trong giây lát, dáng vẻ cũng có chút mất tự nhiên. Bà vốn định nói dối, nhưng nghĩ tới rốt cuộc cũng chỉ có thể cản được nhất thời.
"Phu nhân giờ ở đằng sau hậu viện. Nếu thiếu chủ muốn đi thăm phu nhân...vậy Trần bà bà cũng cùng đi với người."
Mộc Như Châu biết bà bà đi cùng là lo lắng cho mình. Nàng vốn nói không cần, nhưng nghĩ lại những lần trước, vẫn là mang theo Trần bà bà sẽ an tâm hơn nhiều.
*