Chương 587
Miễn cưỡng cũng có thể duy trì một số sản nghiệp của Pha gia, dưỡng lão cho Phan Hữu Chí.
Đối với Tần Thiên mà nói, bọn họ mặc dù ôm hận trong lòng, nhưng cũng đã không còn thực lực và dũng khí để tiếp tục báo thù.
Trừ phi, có cơ hội đặc biệt đến với bọn họ.
….
Khung cảnh ở An Trạch vui tươi rộn rã.
Khuôn mặt của An Quốc lão gia tử rạng rỡ phấn chấn, ông ta dẫn đầu một nhóm học trò và thuộc hạ đi nhận lời chúc mừng và kính rượu của quan khách.
Tần Thiên và Liễu Như Ngọc đều không quá thích xuất đầu lộ diện. Vì vậy, hai người bọn họ đều không ai đi theo An Quốc mời rượu.
Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên, trầm tư một chút rồi lên tiếng: “Có phải anh cảm thấy ngồi ở đây ăn cơm không thoải mái không?”
Tần Thiên cười nói: “Không sao.”
“Liễu thiên hậu đúng là quá thu hút người khác đi, cô xem, mấy người xung quanh đây đâu có tập trung ăn cơm, đều chỉ chăm chăm nhìn cô.”
Liễu Như Ngọc mím môi cười nói: “Cũng có nhìn anh mà.”
Tần Thiên cười khổ nói: “Ánh mắt bọn họ nhìn cô, là ngưỡng mộ và tán thưởng. Mà ánh mắt bọn họ nhìn tôi lại là dao kiếm.”
“Tôi tin rằng ở đây không dưới một trăm người muốn giết tôi, muốn thay thế vị trí của tôi.”
Liễu Như Ngọc bật cười, đôi mắt xinh đẹp khẽ lay động, nói: “Nếu đã như vậy, hay là chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm.”
“Đi theo tôi!”
Cô ta đứng dậy, kéo tay Tần Thiên, hướng ra phía sau chạy.
Đi tới một khoảng vườn tĩnh mịch vắng vẻ, Tần Thiên vừa tiến vào trong sân vườn liền ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
“Mùi gì thế?”
“Cô chuẩn bị cái gì vậy?” Hắn nhịn không được hỏi.
Liễu Như Ngọc cười nói: “Đây là vườn của tôi, không có sự cho phép, người ngoài rất ít khi đi vào.”
“Đi thôi, vào trong anh sẽ biết.”
Cô ta đẩy Tần Thiên vào phòng. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tần Thiên nhất thời trợn to hai mắt.
Chỉ thấy người đại diện Dương Vinh đang ngồi bên cạnh. Trên bàn là một nồi lẩu uyên ương, bên cạnh là đủ loại thịt bò, thịt dê cuốn phong phú hấp dẫn.
Dạ dày bò, bề bề cùng các loại thịt viên.
Chị Vinh gắp một miếng dạ dày bò, chấm vào đ ĩa nước chấm, định cho vào miệng.
Nhìn thấy hai người họ, liền không khỏi sững sờ.
“Khụ—“ Sau khi phản ứng lại, chị Vinh có chút ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng rằng hai người đang ăn cơm với lão gia tử ở ngoài kia.”
“Nên tôi liền tự mình ăn trước.”
Liễu Như Ngọc đẩy Tần Thiên ngồi xuống, cười nói: “Tần thần y, lẩu mà anh muốn, bữa này tôi mời được không?”
Vận dụng mười ba kim quỷ môn cần tiêu hao rất nhiều năng lượng và tinh thần. Sau khi chữa trị cho An Quốc, Tần Thiên cũng quả thực rất đói rồi.