Chương 565
Việc này không nên chậm trễ, xem ra phải nhân lúc khí lực ông ta đang tràn trề, đi một lần châm.
Giữ chút khí lực này lưu lại trong cơ thể của ông tata.
“Tôi tên là Tần Thiên…”
Mới vừa nói một câu, bên ngoài Kế Phong liền xông vào, lớn tiếng nói: “Lão gia tử, đừng bị cậu ta lừa!”
“Tên họ Tần này chính là một tên giang hồ bịp bợm!”
“Châm cứu cái khỉ gì chứ, hoàn toàn là ăn nói vớ vẩn.”
“Lão gia tử, tên này cố ý tiếp cận ông và Như Ngọc, lòng dạ khó lường. Ông mau ra lệnh đuổi cậu ta ra ngoài đi!”
Sắc mặt An Quốc trầm xuống, có vẻ có chút không thích.
Phía sau, Kế Chân vội vàng tiến vào, quát lớn: “Thằng khốn này!”
“Trước mặt lão gia tử, làm gì đến lượt mày lên tiếng!”
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu!”
Kế Phong vội vàng quỳ gối, ngoan ngoãn nói: “Mừng thọ An gia gia.”
“Chúc ông gặp nhiều phước lành, sống lâu trăm tuổi.”
Sắc mặt An Quốc lúc này mới dịu đi một chút, nói: “Đứng lên đi.”
Sau đó, ông ta nhìn Tần Thiên, nhíu mày nói: “Cậu là một thầy châm cứu sao?”
Tần Thiên gật đầu, nói: “Liễu Như Ngọc tiểu thư đã giúp đỡ tôi, cho nên tôi nhận lời cô ấy đến đây để chữa khỏi bệnh cho ông.”
“Nếu nói theo phương diện này, tôi đúng là thọ lễ mà Như Ngọc tiểu thư tặng cho ông.”
“Chữa khỏi bệnh cho tôi?” An Quốc cười lớn rồi nói với Liễu Như Ngọc: “Cháu gái ngoan, tấm lòng này của cháu ông nội xin nhận.”
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta ra tiền viện đi.”
Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thiên, lão gia tử rất thích. Không ngờ, hóa ra hắn chỉ là một kẻ ngông cuồng không biết trời cao đất rộng.
Hảo cảm trong lòng ông ta đối với Tần Thiên lập tức biến mất.
Cũng không hề liếc mắt nhìn Tần Thiên lấy một cái.
Trực tiếp bỏ qua chuyện chữa bệnh, không truy cứu nữa, đây đã là vì xem trọng tâm ý của cháu gái bảo bối, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Tần Thiên rồi.
“Ông nội!” Liễu Như Ngọc có chút sốt ruột: “Tần Thiên anh ấy thật sự…. là một người rất thần kỳ.”
“Con tin là anh ấy sẽ không gạt con!”
“Ông đồng ý để cho anh ấy thử một lần đi.”
Chị Vinh cũng khuyên: “Đúng vậy, lão gia tử, Tần tiên sinh nói có thể tăng thêm 30 năm tuổi thọ cho ông.”
“Nếu là thật, ông sống đến một trăm tuổi, chẳng phải là tốt sao.”
An Quốc thật sự có chút tức giận, nhẫn nại nói: “Tiểu Dương, sao đến cô cũng tin lời ngông cuồng này?”
“Tăng thêm 30 năm tuổi thọ cho tôi ư, cậu ta cho rằng cậu ta là người quản lý sổ sinh tử của Diêm vương hay sao!”
“Hay là Tôn Ngộ Không, có thể đi tới địa phủ vẽ thêm một nét vào tuổi thọ của tôi?”