Chương 492
Chị Vinh an ủi nói: “Chị biết.”
“Cho nên lúc đó, chị đã kiên trì cầu xin Vương Bá Niên, cho dù thế nào, có thể đích thân đến khám được không.”
“Ông cụ Vương nói, người sống trên đời có ai sẽ không chết?”
“Có đôi khi, chết cũng là một loại giải thoát. Nên buông xuống thì phải buông xuống.”
Liễu Như Ngọc lau mắt, cắn răng nói: “Không được!”
“Em không cam lòng!”
“An gia gia là người tốt như vậy, làm sao có thể không sống lâu được chứ. Em lại nghĩ cách khác!”
“Chị Vinh, chị ra nước ngoài tìm xem có thể tìm được phương pháp điều trị tiên tiến nào không. Cho dù… cho dù có thể kéo dài tuổi thọ thêm vài năm cũng được.”
“Chị yên tâm, tiền không phải vấn đề!”
Chị Vinh trừng mắt nhìn Liễu Như Ngọc: “Bây giờ em còn có tiền sao?”
Liễu Như Ngọc cắn răng nói: “Chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho gia gia thì em có thể làm bất cứ chuyện gì.”
“Em có thể làm giám khảo tuyển chọn tài năng, đi quay phim truyền hình, phim mạng, tham gia gameshow, thậm chí nhận trở thành người phát ngôn thương mại.”
“Chỉ cần kiếm tiền đều được cả, chị đi sắp xếp đi!”
Chị Vinh thở dài, nói: “Đứa trẻ ngốc nghếch.”
“Em cảm thấy, An lão gia tử là người thiếu tiền?”
Liễu Như Ngọc không nói chuyện.
“Nhưng mà…” Chị Vinh nhíu mày nói: “Sau khi Vương Bá Niên biết An lão gia tử sống ở tỉnh thành phía Nam, vẻ mặt có hơi khác thường.”
“Chị cố gắng cầu xin, ông ta chỉ nói một câu.”
“Lời gì?” Liễu Như Ngọc vội hỏi.
“Ông ta nói gì, An lão gia tử ở cùng với Rồng, nếu không nên chết thì đương nhiên Rồng sẽ ban phúc cho ông ấy.”
“Lão già này, chắc không phải là kẻ lừa đảo đấy chứ. Cái gì mà Rồng hay không Rồng, đây không phải là nói linh tinh sao.”
Liễu Như Ngọc nói: “Ông ta còn nói gì không?”
“Chị Vinh chị từ từ nghĩ.”
“Chị nhớ ra rồi!” Chị Vinh nói: “Lúc chị sắp đi, ông ta còn nói một câu. Tôi bó tay với căn bệnh này.”
“Nhưng, bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song.”
“Chị hỏi ông ta bàn tay ma quỷ của Tần Vương là gì, ông ta cũng không nói nhiều thêm một câu.”
“Ông ta nói, hôm nay đã nói đủ nhiều rồi. Phần còn lại phải xem cơ duyên của chúng ta và bệnh nhân.”
Liễu Như Ngọc lẩm nhẩm nói: “Bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song… Chắc chắn ông cụ Vương đang gợi ý cho chúng ta điều gì đó.”
“Còn cái gì ở cùng với Rồng, thần long ban phúc…”
“Chị Vinh, có phải ông cụ Vương nói là chỗ An gia gia ở có cao nhân ở không?”