Chương 437
“Đến lúc đó chỉ là một Tần Thiên còn không phải muốn nắm như thế nào thì nắm như thế nào đấy sao.”
Phan Hổ ngồi trên xe lăn, nhẹ giọng an ủi.
“Không được!”
“Chị nuốt không trôi cục tức này!”
“Càng làm cho chị cảm thấy tức hơn chính là ả tiện nhân Tô Tô kia dựa vào một loại thuốc mỡ rách nát gì đó lại có thể đoạt được huy chương vàng của cuộc thi trang điểm quốc tế.”
“Đây rõ ràng là đối nghịch với chị.”
“Chị nhất định phải cho bọn họ chút bài học!”
Phan Hổ lo lắng nói: “Chị, chị định làm gì?”
Phan Mỹ Nhi cắn răng nói: “Tổ chức Thái Yết chết rồi, Chim Ưng cũng chết rồi, vậy thì chị sẽ tìm sát thủ lợi hại hơn!”
“Sát thủ trên toàn thế giới nhiều vô kể, chỉ cần chị chịu tiêu tiền, chị không tin không tìm được người có thể giế.t chết Tần Thiên!”
“Chị đã sắp xếp người đi tìm, chị tin sẽ nhanh có kết quả thôi!”
“Đến lúc đó chị muốn tên họ Tần phải đẹp mặt!”
Phan Hổ biết Phan Mỹ Nhi từ nhỏ đã vô cùng tùy hứng, những gì cô ta muốn thì phải được thực hiện ngay lập tức.
Anh ta thở dài và không nói bất cứ điều gì.
Bị sát thủ của Tần Thiên phái đến đánh thành tàn phế, cứ như vậy chấm dứt với cuộc sống tốt đẹp, anh ta cũng nuốt không trôi cục tức này.
Trong khi đó, ở một hòn đảo nhỏ ở Đại Tây Dương xa xôi đã được tư nhân mua.
Một người đàn ông da trắng với mái tóc hoa râm, mặc áo khoác trắng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Hắn ta tháo kính ra, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mờ giống như một con rắn độc đang di chuyển trong bóng tối.
“Giáo sư, đã có tin tức rồi.”
“Diêm Vương Lệnh xuất hiện hai lần gần đây ở Long Quốc phương Đông đều có liên quan đến một người tên Tần Thiên.”
“Ngài xem, có cần phái người bắt hắn tới thẩm vấn hay không, nói không chừng hắn có thể sẽ biết tung tích của lão Diêm Vương.”
Người mặc áo trắng chính là tàn dư còn sót lại của Hắc Ám Chi Hoa, cũng là nhân vật quan trọng của Hắc Ám Chi Hoa, người trong nội bộ gọi là giáo sư.
Sự tồn tại giống như ác ma trong lòng người bên ngoài, Độc Sư.
Hắn ta nghe thủ hạ báo cáo không hề tỏ thái độ gì, chậm rãi tháo găng tay trắng trên tay xuống.
“Lão Diêm Vương chưa chết, đây đã là chuyện có thể chắc chắn.”
“Việc bây giờ chúng ta phải làm chính là tìm cho ra ông ta, báo thù cho những anh em đã chết.”
“Long Quốc ở phương Đông không phải là nơi sát thủ bình thường có thể đến, nếu đã như vậy cứ phái nhóm Rắn Hổ Mang đi đi.”
“Nuôi chúng lâu như vậy, cũng đã đến lúc để cho chúng đền đáp.”