Thần Vương Lệnh

Chương 315: 316: Niềm Vui Bất Ngờ






Lâm Tước cũng thắc mắc nói: “Tiên sinh đã đến thì chuyện có khó bằng giời cũng sẽ giải quyết được thôi.”
“Mọi người sao không nói gì vậy?”
Liễu Thanh nhỏ giọng nói: “Các cô không nhìn thấy dáng vẻ của Tần tiên sinh sao? Ở nước ngoài nhất định là đã gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức.”
“Tiên sinh vừa trở về, còn chưa nghỉ ngơi.

Sao chúng ta có thể để cái chuyện nhỏ nhặt này làm phiền tới tiên sinh chứ.”
“Hơn nữa, người phụ nữ kia có quan hệ không tầm thường với Tần tiên sinh.

Chúng ta đột ngột nói ra, đối với Tần tiên sinh cũng chẳng phải chuyện gì tốt.”
Cung Lệ chau mày nói: “Thế thì phải làm sao?”
“Vậy chuyện đó không giải quyết được hay sao?”
Liễu Thanh thở dài một hơi, nói: “Yên tâm đi.”
“Đợi chủ tịch và Tần tiên sinh đoàn tụ, hâm nóng tình cảm, giữa hai người nhất định là sẽ không còn bí mật gì cả, chuyện gì cũng kể với nhau thôi.”
Cung Lệ cười nói: “Cũng phải.”
“Nếu người phụ nữ kia đã có quan hệ không tầm thường với Tần tiên sinh.

Chuyện này, vẫn phải để chủ tịch tự mình nói với ngài ấy thì tốt hơn.”
Sau khi ba người phụ nữ thương lượng với nhau, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ trở lại.

Vui tươi phấn khởi đi phát phúc lợi cho các chị em trong phòng làm việc.
Những nhân viên văn phòng kia tuy bình thường lương rất cao, nhưng cũng chẳng mấy ai nỡ bỏ ra khoản tiền lớn để mua những xa xỉ phẩm này.
Ai nấy đều vô cùng vui mừng.
Vẻ chán nản mệt mỏi đều bị quét sạch.
Trong phòng làm việc, chỉ còn lại Tần Thiên và Tô Tô.
Tô Tô chợt cảm thấy có chút khó kìm nén cảm xúc, thấy Tần Thiên cười híp mắt nhìn mình, trái tim cô lại xốn xao.

“Không còn sớm nữa, hay là em về sớm nhé.”
“Mẹ hôm nay không có việc gì, cũng đã trở về rồi.

Lúc nãy còn hỏi em tối nay ăn gì.” Cô có chút nũng nịu nói.
Tần Thiên lập tức nói: “Được!”
“Vợ anh muốn ăn gì nào, để anh nấu cho em ăn,”
Tô Tô cười nói: “Đi thôi.

Tối nay em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ?” Tần Thiên liếm môi nói: “Vợ à, anh phát hiện em lại trở nên xinh đẹp hơn rồi.”
“Đừng có nghĩ linh tinh!” Tô Tô đỏ mặt, hung hăng nhéo vào eo Tần Thiên một cái.
Tần Thiên hít một hơi lạnh, miệng kêu oai oái, cố ý giả vờ như đau lắm, nói: “Vợ à, em mạnh tay thế!”
 
“Đúng là muốn mưu sát chồng mà!”
Tô Tô cười đáp: “Đáng đời!”
“Mau đi thôi!”
“Những món quà này đem tặng cho mẹ và em gái, họ nhất định sẽ rất thích.”
Cô thu dọn đồ đạc, cùng với Tần Thiên rời khỏi công ty, về Long Viên.
Chập tối, Long Viên đắm mình trong ánh hoàng hôn, đẹp không lời nào tả hết.
Tần Thiên lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy Dương Ngọc Lan và Tiểu Tước ngồi ở cửa biệt thự nhặt rau.
Mã Tước nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, anh trai về rồi.”
Dương Ngọc Lan ngây ra trong chốc lát, nói: “Sao con biết?”
“Chẳng phải chị đã về kia rồi hay sao?”
Bà ấy còn tưởng người lái xe là Tô Tô.
Mã Tước cười nói: “Đây là xe của anh trai, đã lái đi một tháng rồi.”
“Bây giờ xuất hiện, chắc là anh trai đã về rồi.”
Dương Ngọc Lan mỉm cười nói: “Tiểu Tước đúng là thông minh, mẹ còn chưa nghĩ tới điều đó đấy.”
Bà xoa xoa tay rồi đứng dậy.
“Mẹ, Tiểu Tước, đây là quà con tặng cho hai người.” Tần Thiên đưa tới hai cái túi.
Dương Ngọc Lan kinh ngạc nói: “Tần Thiên, con lãng phí quá rồi!”
“Hơn nữa, chiếc túi xách thời trang như này, một bà già như mẹ lấy thì cũng có để làm gì đâu? Lẽ nào mang đi chợ sao?”
“Người ta cười cho đấy.”
Tần Thiên cười đáp: “Mẹ lại nói đùa rồi.

Mẹ có thể sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô, chứng tỏ mẹ cũng có vẻ đẹp trời ban.”
Dương Ngọc Lan vui vẻ cười lớn, nói với Tô Tô: “Chồng con ra ngoài một chuyến lại càng dẻo miệng hơn rồi.”
“Chỉ một câu nói mà khen cả hai mẹ con mình đấy.”
“Nhưng mà mẹ nghe ra được đấy nhé, ý chồng con là, là vì con xinh đẹp nên mẹ mới đẹp.”
“Mẹ còn được hưởng tiếng thơm từ con đấy.”
Tô Tô lườm Tần Thiên một cái, cười dỗi nói: “Một miệng trơn tru, lợi hại nhỉ!”
Mã Tước mở túi xách ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ nuôi, bên trong còn có đồ.”
Dương Ngọc Lan cũng vội mở túi của mình ra, nhìn thấy bên trong còn có hai thỏi son, càng vui đến không khép miệng lại được.
“Tần Thiên, con có lòng rồi!”
“Haizz, mẹ nhớ ra, cô con gái yêu quý mà mẹ nuôi hơn hai mươi năm cũng chưa từng hiếu kính mẹ như vậy đâu.”

Tô Tô giận dỗi nói: “Con gái không bằng con rể, thế thì sau này để con rể tới hiếu kính mẹ đi, được chưa?”
Nhìn hai người họ đấu khẩu, Mã Tước bên cạnh cố nín cười.
“Tiểu Tước, thích không?” Tần Thiên hỏi.
“Dạ thích ạ, em cảm ơn anh.” Tiểu Tước nhỏ giọng, nói.
Tần Thiên cười nói: “Anh Mã cũng về rồi, đợi qua vài ngày nữa sẽ tới thăm em.”
Mã Tước ngoan ngoãn gật đầu.
“Mẹ, tối nay ăn gì vậy ạ.

Con đói rồi.”
Tô Tô tiến vào cửa, ném túi xách qua một bên, lập tức nằm ra sofa.
Dương Ngọc Lan xụ mặt xuống, nói: “Tần Thiên vừa về con liền bày ra cái dáng vẻ này sao?”
“Đây là nhà mẹ, con mau đi ra đi, đi với chồng về nhà hai đứa đi!”
Tô Tô đỏ mặt đáp: “Con không đi!”
“Con mệt rồi!”
Dương Ngọc Lan nói với Tần Thiên: “Lôi vợ con về đi.”
“Hai vợ chồng các con lâu rồi không gặp nhau, nhất định là có rất nhiều chuyện muốn nói.”
“Hai đứa đi tâm sự trước đi.

Đợi hai đứa tâm sự xong, cơm mẹ cũng làm xong rồi.

Rồi lại sang ăn cơm.”
Ngay cả Tần Thiên cũng ngại ngùng.
Mẹ vợ cũng quá là…hiểu ý rồi!
Nhìn cơ thể thon thả của Tô Tô nằm trên sofa, hắn cũng rất muốn trở về nhà.
Chỉ là, nếu hắn làm vậy thật thì cũng quá là tệ rồi.
“Không sao.

Mẹ, để con nấu cơm cho!” Hắn lập tức xắn tay áo.

Chút tài mọn này thì hắn vẫn có.
Tô Tô vội nói: “Dừng!”

“Anh cũng không đi soi gương mà xem, sắp thành người rừng đến nơi rồi.”
“Mấy ngày không tắm rồi vậy? Cả người bốc mùi rồi.”
“Anh mau về đi tắm sạch sẽ ngay cho em.”
Dương Ngọc Lan liếc Tần Thiên một cái, nhỏ giọng cười, nói: “Nghe thấy chưa? Vợ con thương con đó biết chưa.”
“Đi công tác về, mau đi tắm nước nóng, cạo sạch râu, đổi một bộ quần áo thoải mái, sau đó qua đây ăn cơm.”
“Vâng.” Tần Thiên cũng cảm thấy trên người có hơi bẩn thật, liền mỉm cười trở về căn biệt thự nhỏ của hắn và Tô Tô cách đó mấy chục mét.
Sau khi tắm xong, đổi một bộ quần áo mặc ở nhà.

Dáng vẻ gió tanh mưa máu dường như đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ, hắn chỉ muốn hưởng thụ thật thoải mái cảm giác ấm áp của gia đình.
Lần nữa trở lại biệt thự của Dương Ngọc Lan, cảnh tượng trước mắt khiến hắn ngây ngốc.
Tô Tô lại đang quấn tạp dề, tự mình xuống bếp nấu nướng!
Bây giờ hắn đã biết niềm vui bất ngờ mà cô nói là gì rồi.
Dương Ngọc Lan đắc ý nói: “Con ra ngoài một tháng, thấy mẹ đào tạo lại con gái mẹ thế nào?”
“Biết đào tạo hơn con chứ hả?”
“Con chỉ biết chiều nó thôi.”
Tô Tô đỏ mặt, giống như nàng dâu nhỏ lần đầu thể hiện tài năng.
Cô không để ý lời trêu chọc của mẹ, nhìn Tần Thiên, cẩn thận nói: “Đều là dựa theo phương thuốc để nấu đấy.”
“Anh nếm thử xem.

Nếu không ngon thì em…”
Tần Thiên vội nói: “Không sao, nếu không ngon, lần sau chúng ta lại rút kinh nghiệm.”
Tô Tô bĩu môi nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Nếu không ngon thì lần sau em sẽ không làm nữa.”.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv