Thần Vương Lệnh

Chương 233: 234: Chúc Anh May Mắn






Thật sự để Ngọc Linh Lung ép buộc đưa An Quốc đến Bắc Giang hay sao? Như vậy chẳng khác gì vào hang cọp?
Tần Thiên trầm tư một chút rồi nói: "Sau khi An gia tử đưa bà đến Bắc Giang thì sao? Bà sẽ để cho ông ấy trở về ư?"
"Bà nên suy nghĩ cho kĩ, một khi An lão gia tử xảy ra chuyện ở Bắc Giang, vậy thì Nam Giang và Bắc Giang máu sẽ chảy thành sông."
Ngọc Linh Lung cười khẩy: "Tôi sẽ tự có cách."
Lúc này, tài xế của bà ấy lái chiếc Maybach tới.
Không ai dám ngăn cản.
Ngọc Linh Lung mở cửa xe, nhìn Tần Thiên cười nói: "Tôi sẽ không làm hại ông ấy.

Nhưng ông ấy có thể sống sót trở về hay không thì tuỳ thuộc vào cậu."
"Hả?"
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Ý gì vậy?"
Ngọc Linh Lung nói: "Trong ba ngày, một mình cậu hãy đến toà Xung Tiêu- Bắc Giang, đó là cơ hội duy nhất để cậu cứu ông ta."
"Chúng tôi sẽ chờ cậu ở đó."
"Nhớ kỹ, cậu chỉ được phép tới một mình."
"Ngoại trừ cậu, người nhà họ An Nam Giang, bất cứ kẻ nào dám đặt chân đến lãnh địa của Bắc Giang thì chờ mà nhận xác của lão già đi!"
Nói xong, bà ấy đẩy An Quốc lên xe, sau đó cũng nhảy lên xe.
Tài xế được đào tạo bài bản, lập tức khởi động xe.

Maybach với khả năng vận hành vượt trội giống như một mãnh thú lịch lãm, gầm rú lao vút ra ngoài.
"Mau lên!"
"Ngăn bà ta lại!"

Mọi người kêu lên.
Nhưng, làm thế nào để ngăn lại chứ? Căn bản là không thể nào.
Nhìn thấy chiếc Maybach lao đi, Hồ Bân lo lắng nói: "Mau thông báo cho anh em bên ngoài, lập tức phong tỏa bất kỳ cửa ngõ nào dẫn đến Bắc Giang!"
"Mọi người lên xe, cùng tôi đuổi theo!"
"Không thể để bà ta rời khỏi Nam Giang!"
Thấy Tần Thiên im lặng, Truy Phong liền hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Tần Thiên cười khổ nói: "Hồ tổng, đừng gây chuyện nữa, vô dụng thôi."
"Ngọc Linh Lung đã sớm chuẩn bị chu toàn rồi, lão gia tử ở trong tay bà ta, dù chúng ta có đuổi kịp thì sao?"
Hồ Bân trầm mặc một lát, hai mắt đỏ ngầu nói: "Vậy cậu nói phải làm thế nào?"
"Lưu Triệt, Bắc Giang vương, lòng lang dạ sói!"
"Một khi lão gia tử rơi vào tay ông ta, sao có thể sống sót!"
"Hồ tổng hạ lệnh đi!"
"Lưu Triệt ức hiếp người quá đáng!"
“Chúng ta cùng nhau đánh Bắc Giang!” Mọi người kích động hét lên.
Tần Thiên trầm giọng nói: "Ngọc Linh Lung nói rồi, nếu có bất cứ người nào của nhà họ An đặt chân lãnh thổ của Bắc Giang sẽ lập tức giết lão gia tử."
"Các người muốn giết lão gia tử sao?"
Mọi người không ai nói gì.
"Tần Thiên, vậy thì nên làm thế nào?"
“Ông nội phải làm thế nào đây?” Liễu Như Ngọc rơm rớm nước mắt hỏi.
Mấy ngày qua cô ta đã gần như suy đổ, vừa rồi vui mừng khôn xiết, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô ta thật sự chịu không nổi.
Tần Thiên nhíu mày.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Kế Chân lén lút đứng dậy và lẻn ra ngoài.

"Đồ chó má, tất cả là do ông gây ra!" Hồ Bân nhìn Kế Chân trong lòng đầy tức giận.
Ông ta vung con dao trong tay lên.

Cùng với những tiếng la hét, một chân của Kế Chân bị cắt đứt, ông ta ngã xuống vũng máu.
"Các người không được phép giết tôi!"
“Tôi đã nói ra tin tức, lão gia tử nói sẽ tha mạng cho tôi!” Ông ta hoảng sợ bò ra ngoài.

Tuy được tha mạng, nhưng mất đi một chân cũng tương đương với một phế nhân.

Mọi người đều không muốn quan tâm nữa.
Lúc này, tất cả mọi người đều lo lắng nhìn Tần Thiên.
Hắn thở phào nhẹ nhõm và nói: "Không phải Ngọc Linh Lung đã chỉ đích danh và bảo tôi trong vòng 3 ngày phải đến Bắc Giang sao?"
"Vậy tôi sẽ đến toà Xung Tiêu một chuyến."
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa lão gia tử bình an trở về."
“Làm sao có thể như vậy được chứ !” Liễu Như Ngọc vội vàng từ chối, vẻ mặt lo lắng nói: “Bắc Giang nhiều người như vậy, một mình anh đi chẳng phải là đi nộp mạng sao?”
"Đúng vậy, Tần Thiên, chuyện này không được!"
“Nghĩ cách khác đi.” Đám người Hồ Bân cũng lần lượt phản đối.
Tần Thiên cười khổ nói: "Vậy mọi người nói cho tôi biết, ngoại trừ cách đó còn có cách nào khác?"
Mọi người đều im lặng.
"Vậy thì quyết định vậy đi."

"Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai khởi hành."
"Tháo hết những tấm vải trắng này đi, trông thật ảm đạm, sầu não."
"Đúng rồi——" Hắn nhìn Truy Phong cười nói: "Cậu ẩn nấp sâu như vậy, bây giờ tôi đi Bắc Giang, tình hình bên đó như thế nào, Ám Thiên Vương, cậu có thể cung cấp cho tôi một chút thông tin chi tiết không?"
Truy Phong mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói: "Trước khi đi, anh sẽ nhìn thấy hết thông tin về Bắc Giang."
“Được.” Khoé miệng Tần Thiên nhếch lên.
Hoá ra Ngọc Linh Lung là người tình của Bắc Giang Vương Lưu Triệt, bao nhiêu năm qua đã ở bên cạnh An Quốc và trở thành một trong Tứ Thiên Vương.
Bây giờ, bà ấy bắt cóc An Quốc đến Bắc Giang, lại còn chỉ đích danh mình đi cứu ông ta?
Tần Thiên thực sự tò mò về Lưu Triệt và Ngọc Linh Lung, muốn tự mình đi xem sao.
Mọi chuyện đã đến mức này, mọi người đều vô cùng lo lắng.

Nhưng không có cách nào tốt hơn chỉ có thể đặt hi vọng vào Tần Thiên.

Hi vọng hắn có thể lật ngược tình thế đưa An Quốc trở về an toàn.
Chỉ là trận chiến này, ai cũng có thể tưởng tượng nó sẽ tàn khốc như thế nào.

Mà bọn họ cũng chỉ có thể ở lại Nam Giang, không hề giúp được gì.
"Tần tiên sinh, hãy nghỉ ngơi cho tốt!"
"Bất luận chuyện có thành công hay không, từ nay về sau nhà họ An, Nam Giang, đều sẽ coi cậu là người tôn quý nhất!"
"Sau này chỉ cần là việc cậu giao, chúng tôi dù đầu rơi máu chảy cũng quyết không từ chối!"
Sau khi dám người Hồ Bân nói xong, không dám quấy rầy Tần Thiên nghỉ ngơi nữa, liền rời đi làm những việc khác.
"Tôi đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đích thân đưa anh đến Bắc Giang!" Truy Phong vỗ vỗ vào bả vai Tần Thiên sau đó quay đầu rời đi.
Khuôn viên nhà họ An rộng lớn xơ xác tiêu điều.

Mọi người đều vội vàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Khi màn đêm buông xuống, Liễu Như Ngọc tự mình sắp xếp cho Tần Thiên ở phòng dành cho khách trong tiểu viện - nơi một mình cô ở.


Ở đây sạch hơn và cũng không ai dám đến quấy rầy.
Trong phòng, không khí thoang thoảng mùi xạ hương giống như hoa lan.

Nó giống mùi trên cơ thể của Liễu Như Ngọc.
Tần Thiên khoanh chân ngồi ở trên giường, lúc đầu cũng có chút hỗn loạn.

Nhưng sau khi niệm khẩu quyết, chẳng mấy chốc, hơi thở nhịp nhàng, mơ hồ ăn khớp với nhịp điệu của trời đất.
Toàn bộ cơ thể đã bước vào trạng thái nhiên nhân hợp nhất.
Ngay mai phải đến Bắc Giang rồi, đó là nơi mà hắn hoàn toàn không biết gì, vì vậy, phải nuôi dưỡng tinh thần thật tốt.
Không biết qua bao lâu, trong sự tĩnh mịch, đột nhiên từ linh đài trống rỗng của hắn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tuy âm thanh rất nhẹ nhưng cũng không thể thoát khỏi sự cảm nhận của hắn.
Khi hắn bước vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, linh đài trống rỗng của hắn giống như một mặt hồ phẳng lặng, bất kỳ thay đổi nào xung quanh cũng sẽ được phản chiếu vào.
Hắn mở mắt ra, cánh cửa phòng bị đẩy nhẹ, một bóng người nhẹ nhàng bước vào, hóa ra là Liễu Như Ngọc.
Trên tay cô ta đang cầm một bình rượu, vừa bước vào, không quen với sự tối tăm trong phòng, cô ta đứng ở vị trí đối diện với giường, nhẹ giọng nói: "Tần Thiên, anh ngủ rồi à?"
Tần Thiên vội vàng mở đèn ở đầu giường lên và nói: "Sao cô lại tới đây?"
"Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú này, Liễu Như Ngọc có chút đỏ mặt.

Cô ta do dự một chút, trầm giọng nói: "Ngày mai một mình anh đi Bắc Giang, Hồ Bân, Truy Phong và mọi người nhà họ An sẽ đến bến đò tiễn anh."
"Tôi không muốn đi, cho nên đêm nay tôi mang một vò rượu đến đây, coi như chúc anh đi may mắn."
"Chuyến đi này nguy hiểm, nhất định phải sống sót trở về!" Cô ta vừa nói, mắt vừa rưng rưng.
Sự quan tâm xuất phát từ tận đáy lòng này, không thể che giấu nổi..




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv