Cái gì?
So sánh với di chúc An Quốc truyền vị cho Liễu Như Ngọc thì hiện tại di chúc thứ hai bảo Liễu Như Ngọc gả cho Kế Phong, càng thêm ngoài dự liệu của mọi người.
"Ba, đây là sự thật?" Kích động nhất chính là Kế Phong.
Hai mắt ông ta tỏa sáng, giống như một tên ăn mày đột nhiên trúng năm trăm vạn, sau đó trở thành quan lớn.
Kế Chân gật đầu, thấy Ninh Thông nhíu mày không nói, ông ta thấp giọng nói: "Ninh Tài Thần, sắp xếp này của lão gia tử ông có hiểu được suy nghĩ cặn kẽ của ông ấy không?”
Ninh Tài Thần cuối cùng gật đầu, nặng nề nói: "Lão gia tử lo lắng Như Ngọc tiểu thư một mình khó chống đỡ.”
"Sắp xếp hôn sự cho cô ấy là vì trợ giúp cô ấy có thể nắm đại cục trong tay."
"Xem ra đại cục này, sắp rơi vào trên đầu ba con Kế gia các người rồi."
Những người còn lại cũng hiểu được điểm mấu chốt trong đó, vẻ mặt mỗi người khác nhau.
Những người có thể đứng ở đây, không có ai là kẻ ngốc cả.
Cứ như vậy, đại nghiệp của An gia, nhìn thì giống như giao cho Liễu Như Ngọc.
Nhưng Liễu Như Ngọc đã là con dâu của Kế gia, tất cả cuối cùng còn không phải là quy về Kế gia sao?
Kế Chân lớn tiếng nói: "Ba con Kế gia tôi, nhận được rất nhiều ơn huệ của lão gia tử.”
"May mắn được lão gia tử tin tưởng, phó thác lúc lâm chung, tôi có thể thề trước mặt mọi người nhất định sẽ tận tâm tận lực trợ giúp tiểu thư!”
"Một mặt, ổn định tình hình.
Một mặt dù chân trời góc bể cũng phải truy bắt hung thủ Tần Thiên!”
“Có một ngày sẽ dẫn dắt mọi người đánh giết đến Bắc Giang, bắt sống Lưu Triệt tế trời!”
“Đến lúc đó thống nhất hai giang (Bắc Giang và Nam Giang), an ủi linh hồn lão gia tử ở trên trời!”
"Hiện tại sự tình khẩn cấp, tôi chỉ hỏi mọi người một câu, có ủng hộ tôi hay không!"
Đây chính là muốn mọi người tỏ thái độ.
Tuy mọi người cảm thấy trong này có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ lại lão gia tử lúc lâm chung cũng sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn lựa chọn này.
An lão gia tử vừa muốn truyền vị cho Liễu Như Ngọc, lại lo lắng Liễu Như Ngọc khó có thể thu phục quần chúng, cho nên chỉ có thể gả Liễu Như Ngọc cho Kế Phong, dùng cách này mượn sức ba con Kế gia.
"Chỉ cần quản gia không quên lời thề hôm nay, tôi đồng ý ủng hộ ông!"
“Tôi cũng đồng ý!”
Mọi người nhao nhao tỏ thái độ.
Kế Chân nhìn Ninh Thông, nói: "Ninh Tài Thần thì sao?”
"Ông là một trong tứ thiên vương, quản lý nguồn lực tài chính của An gia.
Hiện tại tôi muốn nghe thái độ của ông.”
Ninh Thông trầm ngâm một chút, lạnh lùng nói: "Các người còn chưa trả lời tôi, Hồ Bân đâu?”
"Còn nữa rốt cuộc các người đã đưa lão gia tử đến chỗ nào.
Bây giờ tôi muốn đến gặp ông ta trước.”
Kế Chân nhìn về phía Lý Xuân.
Lý Xuân lớn tiếng nói: "Vũ Thiên Vương phát hiện mưu đồ của Tần Thiên, trong lúc chiến đấu đã bị Tần Thiên đả thương.”
"Hiện tại, ông ấy và hài cốt lão gia tử đang ở cùng một chỗ, được bảo vệ nghiêm ngặt.”
“Để phòng ngừa người Bắc Giang phá hoại, cho nên hiện tại không thể nói cho ông biết!"
“Tạm thời ông cũng không thể đi đến thăm viếng!”
Ánh mắt Ninh Thông lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lý Xuân nói: "Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao?”
Ông ta đường đường là một trong tứ thiên vương, còn Lý Xuân chẳng qua chỉ là một đội trưởng dưới tay Hồ Bân mà thôi.
Loại chênh lệch cấp bậc này, khó có thể vượt qua, bình thường khi Lý Xuân nhìn thấy Ninh Thông đều gật đầu khom lưng, luôn miệng gọi chú Ninh.
Hiện tại sao lại kiêu ngạo như vậy.
Đối mặt với trách cứ của Ninh Thông, Lý Xuân không thèm để ý chút nào.
Anh cười lạnh nói: "Chúng ta hiện tại cùng cấp bậc, tôi nói như vậy, cũng chỉ là việc chung mà thôi.”
Nói xong, anh ta lấy ra khối lệnh bài kia.
“Vũ Thiên Vương trọng thương, ông ta truyền Vũ Thiên Vương lệnh cho tôi, lệnh cho tôi kế nhiệm vị trí Vũ Thiên Vương mới.”
“Tất cả bảo an An gia nghe lênh, có ai dám vi phạm Vũ Thiên vương lệnh, giết.”
Lại một quả bom nặng ký khác!
Vậy mà thân thể Vũ Thiên Vương bị trọng thương, lại còn truyền vị trí Thiên Vương cho Lý Xuân!
Mọi người nhìn nhau, đều có chút không thể tin nổi.
Ninh Thông tức giận nói: "Kế Chân, Lý Xuân, rốt cuộc các người đang làm gì?”
"Trước khi sự việc chưa hoàn toàn rõ ràng, tôi không tin những gì các người nói!"
Kế Chân cười lạnh nói: "Ông không tin cũng không sao.
Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, Ninh Tài Thần, hiện tại có rất nhiều người của Bắc Giang ẩn nấp ở tỉnh thành.”
"Bọn họ chuẩn bị nhân lúc chúng ta rối loạn, tiến công ồ ạt đánh đuổi chúng ta ra khỏi Nam Giang."
"Lúc này xảy ra nội loạn, có hậu quả gì, ông tự suy nghĩ kỹ đi."
Vừa dứt lời, có vài người chạy vào từ bên ngoài.
Người bọn họ bê bết máu, té ngã trước mặt mọi người.
“Không xong rồi!”
LKế quản gia, địa bàn của chúng ta bỗng nhiên bị rất nhiều người mặc đồ đen tập kích!”
“Bọn họ không nói một lời, thấy người là giết!”
"Rất nhiều địa bàn đã mất, vô số anh em bị giết bị thương!"
“Mau nghĩ cách đi!”
Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
"Đối phương là ai? Nói đi!” Kế Chân kích động hỏi.
“Là người của Bắc Giang Vương!”
"Bắc Giang Vương muốn huyết tẩy Nam Giang, Vũ Thiên Vương đâu? Mau bảo ông ta triệu tập người đi.”
Kế Chân thở dài, nhìn Ninh Thông, nói: "Ninh Tài Thần, bây giờ ông nói đi?”
Ninh Thông nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Xuân, còn đứng sững đó làm gì? Còn không nhanh tổ chức phản kích!”
"Nói cho các anh em biết phải dũng cảm liều mạng vì Nam Giang."
"Những người bị thương, tôi sẽ trả gấp đôi chi phí y tế, đối với nạn nhân lương hưu tăng gấp ba lần, nữa sẽ sắp xếp già trẻ lớn bé của bọn họ, bọn họ không cần phải lo lắng.”
“Cảm ơn Ninh Thiên Vương!” Lý Xuân cười lạnh một tiếng, giơ cao Vũ Thiên Vương Lệnh
“Tất cả mọi người đi theo tôi!”
Đích thân anh ta dẫn đội xông ra ngoài.
“Như Ngọc, Như Ngọc em mau tỉnh lại!” Dương Vinh ôm Liễu Như Ngọc, đau lòng gọi.
Chị ta biết cái chết của An quốc đối với Liễu Như Ngọc là một đả kích lớn.
Nhưng mà điều Liễu Như Ngọc không thể chấp nhận nổi chính hung thủ lại là Tần Thiên!
Người đàn ông cô ta yêu thích nhất lại giết người cô ta yêu quý nhất.
Cho dù là ai cũng không thể chịu nổi đả kích này.
“Không, tôi không tin!“
"Tôi muốn đi gặp gia gia.
Tần Thiên đâu, gọi hắn đến đây, tôi muốn trực tiếp hỏi hắn!” Liễu Như Ngọc ngẩn ngơ, nói lẩm bẩm.
Kế Chân bi thương nói: "Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta không có ai dễ chịu cả.”
“Nhưng vẫn xin tiểu thư giữ sức khoẻ.”
"Tiểu thư yên tâm, chúng tôi bảo vệ thi thể của lão gia tử rất tốt.
Đợi đến khi bình ổn tình hình hỗn loạn ở Bắc Giang, bắt được Tần Thiên, sẽ tổ chức tang lễ cho lão gia tử.”
“Lão gia tử nói ông ấy không thích phô trương, cho nên quàn ba ngày sẽ sâp xếp chôn cất.”
"Xin tiểu thư hãy cho tôi ba ngày."
“Ba ngày sau, tôi nhất định tổ chức tang lễ lớn long trọng cho lão gia tử!”
“Không, tôi không tin!”
“Tần Thiên không thể nào giết gia gia!”
“Buông tôi ra!” Liễu Như Ngọc kích động hét lớn, thoát khỏi Dương Vinh chạy ra bên ngoài.
Kế Chân nháy mắt với con trai của ông ta, trầm giọng nói: "Còn không mau mang vợ con về!”
“Nhất định phải để cho cô ta tĩnh dưỡng thật tốt, chú ý thân thể!”
“Vâng!” Kế Phong kích động xông lên, ôm lấy Liễu Như Ngọc trở lại.
"Thả cô ấy xuống!"
"Hãy để tôi làm!" Dương Vinh giận dữ hét lên đuổi theo.
Chị ta nghĩ đến cái gì, đột nhiên dừng lại nói với Kế Chân: "Lão gia tử thật sự để cho Như Ngọc gả cho con trai của ông vì đại cục sao.”
"Nhưng mà Kế quản gia, chắc ông cũng hiểu rõ tính tình của Như Ngọc tiểu thư.”
"Xin hãy kiềm chế con trai ông, nếu như cậu ta dám ép buộc làm xằng làm bậy, kết quả chỉ có mất cả trì lẫn chài đó!”
Kế Chân vội vàng nói: "Tất nhiên”
"Trước khi Như Ngọc tiểu thư tự nguyện gả cho Kế Phong, nếu như Kế Phong có bất kỳ hành động không đứng đắn nào, tôi sẽ tự tay làm thịt nó!"
Lúc này Dương Vinh mới hơi yên tâm, đuổi theo Kế Phong..