Gió núi rất mạnh.
Thân thể An Quốc không thể chịu nổi, ông ta đi đến đóng cửa sổ bên vách núi.
Trong phòng đã ấm áp hơn chút.
Ông ta ho khan hai tiếng, ngồi xuống đối diện Tần Thiên, có chút tự giễu nói: "Haizz, già rồi, vẫn có nhiều thị phi như vậy.
”
"Nếu không phải còn có chút tâm nguyện vẫn đang dang dở, tôi thà chết ngay lập tức, dứt khoát cho xong."
Tần Thiên nhìn An Quốc, thông qua vẻ mặt của ông ta, dường như ông ta thật sự không biết chuyện Hồ Bân nửa đường chặn hắn dẫn đến nơi này, dao súng uy hiếp.
Hắn không nói lời nào, chờ An Quốc tiếp tục nói tiếp.
An Quốc trầm mặc một chút, bỗng nhiên nhìn Tần Thiên rồi nói: "Tần gia Tây Bắc, đây chính là quái vật khổng lồ thật sự.!”
H?
Sắc mặt Tần Thiên bỗng nhiên biến đổi, trong mắt lộ ra một chút sát khí!
"Ông điều tra tôi?" Giọng điệu của hắn cũng trong nháy mắt lạnh xuống.
An Quốc cười gật đầu, nói: "Đừng kích động, nghe tôi nói.”
"Tôi sai người điều tra cậu, vốn chỉ là hành động không có ý đồ gì.
Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới lại liên quan đến quái vật khổng lồ Tần gia ở Tây Bắc.”
"Sớm biết như vậy, tôi sẽ không ra mệnh lệnh này, cũng có thể tránh được những thị phi như hiện tại.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Có ý gì?”
"Ông nói những thị phi này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc sao?"
An Quốc thở dài nói: "Trước mắt tôi vẫn chưa biết.”
"Nhưng tôi chắc chắn trong những thuộc hạ của tôi có người cấu kết với Bắc Giang, cố gắng làm chuyện gì đó.”
"Cũng không thể trách bọn họ, tôi bị bệnh nhiều năm như vậy, chết cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
"Khó tránh khỏi có vài người thiếu kiên nhẫn.”
"Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, không ngờ tới Tần Thiên lại có thể chữa bệnh cho tôi.
Vì vậy họ lan truyền tin đồn rằng cậu sẽ giết tôi.”
"Mục đích đương nhiên là ngăn cản cậu chữa bệnh cho ôi."
"Hồ Bân nghe thấy lời đồn, cho nên làm sau lưng tôi cướp tiên sinh tới đây."
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ phụ trách chữa bệnh.
Những thứ ông nói liên quan gì đến tôi.”
"Có liên quan." An Quốc nhìn Tần Thiên nói: "Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi.”
"Tướng kế liền kế."
"Nếu có người không mong muốn tôi được chữa khỏi, thế thig cậu trị chết tôi đi.
Chỉ có tôi chết thì những người đứng phía sau mới có thể nổi lên mặt nước.”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Ông không xác định được người phản bội ông là ai, cho nên muốn giả chết để cho những người đó chủ động hiện thân, sau đó một lần quét sạch.”
"Ý tưởng này là hay, chỉ có điều tại sao tôi phải giúp ông?”
"Đừng tưởng rằng tôi không biết, sau khi ông giả chết, thuộc hạ của ông cho rằng ông bị tôi giế.t chết, bọn họ sẽ mang rất nhiều phiền phức cho tôi.”
"Tuy tôi không sợ phiền phức, nhưng cũng không thích phiền toái."
An Quốc cười nói: "Chuyện này có quan hệ với Tần gia Tây Bắc.”
"Tần tiên sinh, cậu thân là con trai trưởng cháu đích thôn của tần gia, nhưng mấy năm nay lại bị ép lưu lạc ở bên ngoài."
"Cho dù như thế, theo tôi được biết Tần gia vẫn không muốn buông tha cậu."
"Tôi biết thế lực Thần Vương Điện của cậu rất lợi hại."
"Bất luận là Hổ Thiên Vương chỉ huy Bắc Hạ, hay là Long Thiên Vương dẫn người xuất kích, Tần gia có mạnh hơn nữa cũng vô dụng."
"Nhưng mà Hổ Thiên Vương tọa trấn bắc cảnh.
Long Thiên Vương quản lý nhóm Rồng.
Tuy bọn họ đều là thuộc hạ của cậu, nhưng cũng có thân phận chính thức.”
"Tôi tin cho dù cậu chết, cũng sẽ không đồng ý sử dụng những lực lượng này để giải quyết chuyện gia đình."
"Ngoài ra các lực lượng khác của Thần Vương điện, mặc dù không thể khinh thường, nhưng phần lớn đều ở hải ngoại."
"Muốn chống lại Tần gia Tây Bắc, chỉ sợ là lực bất tòng tâm."
"Còn tôi có thể giúp cậu."
"Chỉ cần cậu giúp tôi bình ổn nội loạn.
Sau này toàn bộ tỉnh Nam Giang đều sẽ là hậu phương của cậu.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: "Không cần!”
"Tôi sẽ tự giải quyết việc nhà của mình, không cần phải mượn tay bất cứ ai.”
An Quốc thở dài nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu.
Chỉ là thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại cậu cũng đã là người có gia đình.”
"Phải cẩn thận xem xét."
Tần Thiên biến sắc, hắn biết "người nhà" trong miệng An Quốc là đang chỉ Tô Tô.
Sát khí trong mắt hắn lộ ra: "Ai dám động đến vợ của tôi, tôi cho hắn chết không có chỗ chôn!”
An Quốc cười nói: "Thêm một phần lực lượng, phòng tránh trước để tránh tai hoạ.”
"Dù sao địa bàn và lực lượng của Long Giang quá nhỏ."
"Tần tiên sinh, cậu hãy suy nghĩ lại đi.
Sau khi thành công cậu chính là vị vua chân chính của Nam Giang.”
Thấy Tần Thiên vẫn do dự, An Quốc đứng lên cúi đầu nói: "Đương nhiên chủ yếu là tôi vì tư lợi của bản thân.”
"Bởi vì tôi biết nếu như hiện tại không thể loại bỏ tai họa ngầm bên trong này, sau bày chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa."
“Xin tiên sinh giúp đỡ để tôi đạt được mục đích!”
Tần Thiên thở dài nói: "Được rồi.”
"Nếu ông đã kiên trì như thế, vậy tôi sẽ giúp ông lần này."
"Nằm xuống đi, bắt đầu chữa bệnh."
"Sau khi điều trị cần một thời gian tĩnh dưỡng, vừa hay ông có thể giả chết.”
“Cảm ơn chú em!” An Quốc vui vẻ cười ha ha, ngay cả xưng hô cũng thay đổi.
Ông ta cởi áo khoác của mình và nằm thẳng trên giường bên cạnh.
Nhắm mắt lại, hoàn toàn giao vận mệnh của mình cho Tần Thiên.
Tần Thiên thở dài một hơi.
Lúc này đã gần ba giờ sáng, Sửu Dần giao nhau, khí của trời đất khớp với kinh mạch gan phổi trong cơ thể con người.
Mà bệnh của An Quốc, ngay tại gan phổi.
Đó là thời điểm tốt nhất để điều trị.
Hắn lấy lại tinh thần, lần thứ hai thi triển Quỷ Môn Thập Tam Châm để trị liệu.
Căn phòng yên tĩnh.
Bên ngoài sóng ngầm mãnh liệt.
Kế Chân nhìn cửa phòng được đóng chặt, cùng với Truy Phong giống như người máy đứng ở cửa, nghiến răng nói:
“Hồ tổng, chúng ta nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Tần Thiên!”
"Hắn ta cấu kết với vương Bắc Giang, muốn mượn cơ hội chữa bệnh để sát hại lão gia tử.
Chúng ta không thể để cho thành công!”
Hồ Bân nhíu mày nói: "Lão gia tử tin tưởngTần Thiên như vậy, có phải chúng ta đã lo lắng nhiều hay không?”
"Chẳng lẽ đây là âm mưu của Lưu Triệt đấy chứ, ông ta cố ý xúi giục chúng ta để không cho Tần Thiên chữa bệnh.”
Sắc mặt Kế Chân khẽ biến, cắn răng nói: "Không loại trừ khả năng này!”
"Nhưng chuyện liên quan trọng đại, chúng ta ít nhất cũng phải ở bên cạnh nhìn chứ?"
“Phòng ngừa tên họ Tần kia giở trò quỷ quái!”
Hồ Bân gật đầu, hắn cũng cảm thấy đây là cách vẹn cả hai bên.
Tuy nhiên ông ta nhìn Truy Phong, cười khổ nói: "Truy Phong không nghe lời ai ngoài lời của lão gia tử nói.”
"Hiện tại cậu ta canh giữ ở cửa, ông có có cách điều cậu ta đi không?"
"Đừng tin chuyện đó, nếuchúng ta xông vào, cậu ta thực sự dám chặt đầu chúng ta sao.”
Kế Chân giận dữ nói: "Ông là Vũ Thiên Vương, tuy Truy Phong là thị vệ riêng của lão gia tử, nhưng cũng có thể thuộc trong tầm quản lý của ông.”
“Hồ tổng, chuyện không nên chậm trễ nữa, ông nhất định phải ra lệnh cho Truy Phong mở cửa!”
Lý Xuân bên cạnh cắn răng nói: "Hồ tổng, nếu hắn dám không nghe theo, lập tức bắn cậu hắn.”
"Tuy đao của hắn nhanh, nhưng tôi không tin có thể nhanh hơn viên đạn."
Hồ Bân giận dữ nói: "Khốn kiếp!”
“Lão gia tử coi Truy Phong con của mình, ai dám to gan làm bậy chính là ngỗ nghịch với lão gia tử!”
"Hơn nữa, cậu thật sự cho rằng cậu ta không thể tránh đạn sao?"
Nghĩ đến thời điểm Truy Phong vừa mới đi tới An gia, chính ông ta đã từng kiểm tra Truy Phong, trong mắt Hồ Bân hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lần đó khi đối mặt với viên đạn, Truy Phong không hề tránh.
Mà rút trường đao xuất ra khỏi vỏ, nhanh chóng cắt viên đạn thành hai nửa.
"Cứ chờ thêm chút thôi."
"Lão gia tử phúc lớn mạng lớn, tôi tin ông ấy sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này."
Ông ta nghiêm túc nói.
Nghe Hồ Bân nói xong, Kế Chân nháy mắt nói với Lý Xuân: "Đội trưởng Lý, cậu theo tôi ra ngoài xem một chút.”
"Tôi lo lắng, bên ngoài sẽ có người nhân cơ hội làm loạn."
"Được.
Kế lão.” Lý Xuân vội vàng đồng ý, cùng Kế Chân đi ra ngoài..