Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 184: Thiếu



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Lão ca ngươi tỉnh lại đi, trong khoảng thời gian này, nhiều người bị dạy dỗ như vậy chẳng lẽ còn không đủ để cảnh tỉnh ngươi sao? Trong khoảng thời gian này, có mấy người đắc tội Lăng Kỳ Tuyết có được kết quả tốt!" Lão tổ Nam Cung vẫn còn đang cố gắng thuyết phục lão tổ hoàng thất.

Nhưng, lão tổ hoàng thất quyết tâm muốn bắt Lăng Kỳ Tuyết lại.

Lăng Kỳ Tuyết là một thiên tài, không thể đắc tội là không sai, nhưng nàng không chịu gả vào hoàng thất, còn mấy lần đả thương thái tử, chính là địch của hoàng thất.

Nếu ngày khác nàng gả cho Đông Phương Linh Thiên, mà Đông Phương Linh Thiên có tâm hồn ham muốn Nam Lăng quốc, về sau Nam Cung gia sẽ không thấy đất đặt chân!

Có lẽ vừa bắt đầu lão tổ hoàng thất chỉ là một lúc kích động, sau đó quả thật càng nghĩ càng thấy kinh hãi: Nếu thiên tài không còn có chỗ dùng, thì ta phải bóp chết ở nôi, tránh cho về sau lớn lên uy hiếp ta!

Lúc lão tổ hoàng thất tuổi còn trẻ cũng là lớn lên ở trong hoàn cảnh hoàng thất lục đục với nhau, cộng thêm bản thân ở địa vị cao mấy ngàn năm, tâm cơ không thể nói là không tàn nhẫn.

Sau khi hạ quyết tâm muốn giết Lăng Kỳ Tuyết, sao có thể nghe lọt lời khuyên của lão tổ Nam Cung.

Thấy lão tổ Nam Cung trợ giúp thuộc hạ Thiên Hoa Cung, còn khăng khăng một mực, càng không để ý tình huynh đệ nhiều năm, trực tiếp hạ lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ, Nam Cung X chính là kẻ địch của Nam Cung gia ta, giết không tha!"

Vẫn là huynh đệ mấy ngàn năm, những lão tổ khác không xuống tay với lão tổ Nam Cung, nhưng lão tổ Nam Cung trợ giúp thuộc hạ của Thiên Hoa Cung nhiều lần, bọn họ không khỏi cũng sẽ sinh ra tức giận, càng về sau, cũng chỉ có thể huynh đệ tương tàn!

Trong lúc nhất thời, cuộc chiến biến thành mười vị đối địch với sáu vị, vẫn là Thiên Hoa Cung bên này chiếm thế hạ phong.

Mắt thấy người bên Thiên Hoa Cung bị thương càng ngày càng nặng, sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Tự nhiên bay đến một chuồn chuồn nhỏ!

Mới đầu, không ai chú ý một tiểu bất điểm nho nhỏ này.

Nhưng, tiểu bất điểm vừa lên đã phóng ra một ngọn lửa lớn, đốt cháy một lão tổ hoàng thất trong đó.

Thực lực của lão tổ này ở Nguyên Tôn trung kỳ, ngay cả năng lực giãy giụa một cái cũng không có, trực tiếp bị Tiểu Tỏa đốt thành một cục than, từ trên không trung rơi xuống.

Ở trước khi thi thể rơi xuống đất Tiểu Tỏa chuẩn xác tiếp được, cũng không biết tiểu chuồn chuồn này là làm như thế nào, một cái đã lấy tinh hạch của lão tổ ra, nuốt chửng vào trong bụng.

Lăng Kỳ Tuyết bị thủ đoạn thô bạo máu tanh này của Tiểu Tỏa chấn động ngây người, đây là con tiểu chuồn chuồn nhìn có vẻ gầy yếu kia sao!

Lúc này nàng mới nhớ đến, vừa bắt đầu Tiểu Tỏa cũng đã nói thức ăn của nó là tinh thạch, hiển nhiên tinh hạch này là có thể thay thế được tinh thạch.

Tiểu Tỏa mới thăng lên một cấp cũng đã biết tu luyện giả Nguyên Tôn có thể tạo ra tinh hạch rồi, sau khi nàng giết Lăng Nhạc, ngây ngốc không biết cách lấy tinh hạch, Lục Sa cũng không nhắc nhở nàng.

Nếu tinh hạch của mười lão tổ hoàng thất cũng bị Tiểu Tỏa ăn, có phải Tiểu Tỏa có thể lại tăng thêm một cấp hay không. . . . . .

Trên thế giới này không có đúng và sai tuyệt đối, chỉ cần đứng ở phía đối lập nàng, đó chính là kẻ thù.

Nương tay với kẻ địch, sẽ chỉ chờ kẻ địch tàn nhẫn với ngươi mà thôi!

Lăng Kỳ Tuyết từ cửa động ra ngoài, bay lên giữa không trung, vận hết nguyên khí đánh thẳng vào mọi người đang khó phân thắng bại kêu gọi đầu hàng nói: "Nể tình các ngươi là lão tổ của Nam Cung Ngọc, chỉ cần không phải là địch với Thiên Hoa Cung, hôm nay, bản cô nương cũng có thể bỏ qua cho các ngươi, nếu các ngươi còn u mê không tỉnh ngộ, cũng đừng trách bản cô nương thủ đoạn vô tình!"

Để cho các ngươi trở thành thức ăn của Tiểu Tỏa!

Mọi người mới bị thủ đoạn tàn nhẫn của Tiểu Tỏa làm chấn động thiếu chút nữa thì dừng tay, bị Lăng Kỳ Tuyết nói, lão tổ có chút do dự, cũng rất khẩn trương, e sợ Tiểu Tỏa sẽ đột nhiên tập kích, mạng mấy ngàn tuổi của bọn họ sẽ không còn.

Đông Phương Linh Thiên ngay lập tức lui trở về bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết: "Sao nàng lại đi ra, mau trở về đi!"

"Ta đã có cách!" Lăng Kỳ Tuyết nhỏ giọng trả lời.

Lão tổ Nam Cung thấy thế đứng dậy, làm hòa việc cũ, khuyên lão tổ hoàng thất nói: "Lão ca, ngươi cũng đã nghe thấy, Lăng cô nương không có địch ý với chúng ta, tất cả đều là một hiểu lầm, chỉ cần chúng ta dừng tay, sau này vẫn còn là bằng hữu đấy!"

"Nói hay lắm!" Trên mặt lão tổ hoàng thất hiện vẻ như không sao cả, làm một dáng vẻ tự kiêu.

Trên thực tế trong lòng ông ta chấn động không thua bất kỳ một lão tổ nào ở đây, rốt cuộc con tiểu chuồn chuồn này có lai lịch gì, lại có thể nháy mắt giết cao thủ Nguyên Tôn trung kỳ! Ông cũng có một con ma thú khế ước, ma thú Vương cấp cấp thấp, nhưng lúc Tiểu Tỏa mới đi ra, ma thú của ông ở trong nạp giới run lẩy bẩy, hừ cũng không dám rên một tiếng.

Nói rõ! Nói rõ con tiểu chuồn chuồn này cao hơn ma thú của ông rất nhiều cấp bậc!

Vương cấp trở lên chính là Thánh cấp rồi!

Nếu lúc trước còn tưởng rằng ông có thể lấy mười địch sáu, đánh bại những người Thiên Hoa Cung này, bây giờ, ông ngay cả một chút khuyến khích cũng không có.

Nếu lão tổ Nam Cung cho ông một cái bậc thang, ông cũng không cần thiết phải tiếp tục đưa những lão tổ kia ra ngoài cho con tiểu chuồn chuồn kia làm điểm tâm nữa.

Nó đâu phải là một tiểu chuồn chuồn, nó là một con ác ma!

"Nếu dễ bàn, chúng ta cũng dễ nói, Tiểu Tỏa, trở lại!"

Lăng Kỳ Tuyết có loại ảo giác, trong mắt đần độn của Tiểu Tỏa sao lại thoáng qua một tia không tình nguyện.

"Bây giờ không phải lúc, sau này có cơ hội sẽ để cho ngươi ăn no!" Lăng Kỳ Tuyết an ủi Tiểu Tỏa nói.

Lúc này sắc mặt của Tiểu Tỏa mới khá hơn một chút.

Được rồi, những thứ này đều là cảm giác của Lăng Kỳ Tuyết, ở trong mắt Đông Phương Linh Thiên, Tiểu Tỏa không phải là một con tiểu chuồn chuồn ngơ ngác, đâu nào có vẻ mặt biến hóa gì.

Sau khi Tiểu Tỏa lui trở về, sắc mặt của những lão tổ kia mới thoáng dãn ra một chút, cuối cùng tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.

Tiểu Tỏa trở lại dừng lại ở đầu vai Lăng Kỳ Tuyết, không vui ngập ngừng: "Tỷ tỷ ngươi nói phải lời giữ lời đó!"

"Được được được, tỷ tỷ nói lời giữ lời!" Lăng Kỳ Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhưng mặt của Đông Phương Linh Thiên đầy mất hứng, con tiểu chuồn chuồn này là đực hay là cái vậy!

Dừng lại ở trên đầu vai Tuyết Nhi, hắn cũng muốn!

Nghĩ đến đây Đông Phương Linh Thiên vươn tay, bắt được Tiểu Tỏa: "Đi về nhà!"

Hắn là chỉ Hỗn Độn Thế Giới, Tiểu Tỏa không ngu ngốc, cũng hiểu.

Nhưng nó cả ngày buồn bực ở trong Hỗn Độn Thế Giới hút Hỗn Độn Khí, buồn bực đến hỏng người, cũng muốn ra xem nơi phồn hoa này một chút.

Tiểu Tỏa làm bộ đáng thương nhìn về phía Lăng Kỳ Tuyết: "Tỷ tỷ, ca ca khi dễ ta!"

Đông Phương Linh Thiên: Coi như ngươi có mắt, không gọi ta là thúc thúc, nếu không ta sẽ đánh ngươi!

Tiểu Tỏa cũng vô tội nhờ Lăng Kỳ Tuyết giúp đỡ: Tỷ tỷ cứu ta!

Nhưng lúc này Lăng Kỳ Tuyết cũng đang nghiêm chỉnh chờ những lão tổ lui về sau lưng lão tổ hoàng thất: "Nếu đã dám làm bằng hữu, ta cũng đi thẳng vào vấn đề, vốn là hoàng thất các ngươi ai làm thái tử cũng không quan hệ với ta, nhưng mà Nam Cung Kình nhiều lần mạo phạm ta, hôm nay hắn cũng là gieo gió gặt bão mà thôi."

Lăng Kỳ Tuyết không biết giao dịch giữa Đông Phương Linh Thiên và Nam Cung Ngọc, cũng không biết chuyện ban ngày Đông Phương Linh Thiên uy hiếp quốc chủ, còn tưởng rằng lão tổ hoàng thất đến cửa chỉ đơn thuần là vì báo thù cho Nam Cung Kình.

Còn ý vị cảm thấy những lão tổ này phản ứng thần kinh chậm chạp, đã qua lâu như vậy mới nghĩ đến báo thù cho Nam Cung Kình.

"Chuyện của Kình Nhi lão phu tạm thời mặc kệ, ngươi nói vì sao phải đi uy hiếp quốc chủ, chuyện này không hợp quy củ mà!" Giọng của lão tổ hoàng thất mềm hoá rất nhiều so với lúc mới đến.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv