Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 133: Thiếu



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Còn nữa, ta cũng nhận tin tức mới nhất, hắc thủ sau màn lần này, trừ đối phó với Tuyết Nhi, thì cũng nhằm vào Thiên Hoa Cung, mong cung chủ cẩn thận một chút." Nam Cung Ngọc một phế vật trong tu luyện, có thể đứng lâu ở Nam Lăng quốc mà không ngã, không có thực lực bí mật là không thể nào.

Nhất là ở phương diện thu thập tình báo, đội ngũ của hắn có thể sánh ngang với đội ngũ của thái tử.

Vốn hắn vẫn cho là Lăng Kỳ Tuyết ở dưới sự che chở của Đông Phương Linh Thiên sẽ rất an toàn.

Nhưng lần này thế lực thần bí cường đại kia mạnh đến mức làm người ta e sợ, hắn nhất định phả tự mình ra mặt nhắc nhở Lăng Kỳ Tuyết một câu.

"Cám ơn ngươi, chúng ta sẽ chú ý." Lăng Kỳ Tuyết chân thành nói.

Đông Phương Linh Thiên quả thật lỗ mũi hếch lên trời, vô cùng miễn cưỡng hừ hừ, trong lòng cũng hoảng sợ: Hắn nhận được nhắc nhở của một vị cao nhân thần bí đến Nam Lăng quốc, nói ở đây sẽ đợi được cơ duyên quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn, cho đến nay hắn đều dốc sức tìm kiếm cơ duyên trong miệng cao nhân, không dồn sức phát triển thế lực của mình, chính là sơ sót như vậy mới cho những người này có cơ hội tổn thương Lăng Kỳ Tuyết!

Hàn huyên mấy câu, Nam Cung Ngọc lấy cớ rời đi, mục đích của hắn đã đạt được, cũng yên tâm rồi.

Bận rộn một ngày, Lăng Kỳ Tuyết trở về phòng vừa luyện chế đan dược, vừa xâu chuỗi đầu mối hôm nay nhận được.

Có người muốn đối phó với nàng và Đông Phương Linh Thiên, mà mấu chốt của vấn đề là, lúc này nàng và Đông Phương Linh Thiên có chung kẻ thù sao?

Suy nghĩ khổ cực hồi lâu không nắm được trọng điểm, lại luyện chế hai lò Nguyên Đan, Lăng Kỳ Tuyết vẫn nghĩ không ra vấn đề quan trọng, phát thần thức ra, đi vào Hỗn Độn Thế Giới.

Mấy giá hàng lớn vẫn còn đặt ở dưới trời không, chỉ là. . . . . .

"Tiểu áp chế ngươi đi ra cho ta!"

Nữ tử tức giận hét chói tai vang khắp cả Hỗn Độn Thế Giới, Hỗn Độn Thế Giới chấn động đến từng góc đều rung lắc.

Nguyên nhân không hai, trên giá hàng trong Hỗn Độn Thế Giới bị rối loạn, vốn đan dược và dược liệu sắp đặt rất ngay ngắn lại bị biến thành rối loạn, Tiểu Tỏa không thấy tăm hơi.

Tiểu chuồn chuồn đáng chết, Lăng Kỳ Tuyết chuẩn bị chờ nó xuất hiện sẽ đánh nó một trận.

Kết quả Lăng Kỳ Tuyết chờ cả ngày, dùng thần thức sửa sang lại giá hàng ngay ngắn lần nữa, Tiểu Tỏa vẫn chưa trở về.

Không phải lạc đường chứ, mặc dù trong Hỗn Độn Thế Giới có mặt trời, nhưng mặt trời đó cả ngày đều treo ở trên đỉnh đầu, căn bản cũng không phân chia Đông Tây Nam Bắc, Tiểu Tỏa là một tiểu ma thú mới vừa ra đời, nếu là đi chơi xa thì làm sao tìm được đường trở về.

Lăng Kỳ Tuyết không khỏi hối hận lần tiến vào hoàng cung đó, sao lại không thu một tòa cung điện vào.

Dù gì cung điện cũng cao, là một kiến trúc có tính chỉ đường, có thể nhìn để hướng dẫn!

Có lẽ máu của nàng đánh thức Tiểu Tỏa, trong mắt không nói được như có liên quan với Tiểu Tỏa vậy, Lăng Kỳ Tuyết đợi rất lâu rồi vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Tỏa, ngay lập tức lo lắng.

"Tiểu Tỏa trở lại!" Lăng Kỳ Tuyết lớn tiếng hét lên ở trong Hỗn Độn Thế Giới.

Nhưng Hỗn Độn Thế Giới vô biên vô hạn, giọng của nàng có thể truyền đến rất xa!

Chính nàng cũng không có ý thức, Hỗn Độn Thế Giới này là dành riêng cho một mình nàng, chỉ cần nàng muốn, giọng của nàng có thể truyền khắp cả Hỗn Độn Thế Giới, không chứa mơ hồ.

Tiểu Tỏa đang bay bay thì đến một nơi có Hỗn Độn Khí nồng đậm nhất, bắt đầu hành động hút, một lòng muốn lớn lên để nói chuyện, liều mạng hút mà quên mất trở về.

Đột nhiên tiếng hét của Lăng Kỳ Tuyết làm chấn động trời đất truyền từng góc khắp Hỗn Độn Thế Giới, thân thể của nó trôi lơ lửng ở giữa không trung giật mình rơi xuống đất một cái.

Chủ nhân, ngươi có thể dịu dàng một chút không?

Đáng thương cho một trái tim thủy tinh nho nhỏ của ta, thiếu chút nữa thì bị ngươi hét vỡ!

Xúc tua của Tiểu Tỏa ở trên người nhân tính hóa vuốt vị trí hình như là tim, mặc dù nó Ma Đản phong ấn đã mấy trăm ngàn năm, nhưng cũng may tuy chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, linh kiện thân thể của nó không bị hỏng mất.

Chỉ là nó không dám trở về, hình như. . . . . . hình như. . . . . . Có thể. . . . . . Trong lúc nó rời đi đã lục lọi giá hàng của chủ nhân một lần, trở về, có phải chủ nhân sẽ lột da chuồn chuồn của nó hay không?

Tiểu Tỏa rối rắm được một lúc thì quyết định trở về, hài tử ngoan là biết sai phải sửa.

Một khắc đồng hồ sau, Tiểu Tỏa xuất hiện ở bên cạnh giá hàng.

"Chủ nhân chủ nhân!"

Nhưng nó chỉ phát ra một tiếng tí tách, Lăng Kỳ Tuyết căn bản là nghe không hiểu.

Tiểu Tỏa sợ Lăng Kỳ Tuyết nổi giận, nhào lên trên mặt của nàng không ngừng cọ cọ, trước tiên cọ tiêu trừ tức giận của chủ nhân rồi lại nói.

"Ngươi còn dám trở lại! Xem ta có lột da của ngươi không!" Lăng Kỳ Tuyết một tay bắt được Tiểu Tỏa, lật ngược bụng của nó lên trời.

Tiểu Tở giơ hai xúc tua lên, làm ra một động tác như đầu hàng, xúc tua ngắn ngủn nhỏ bé, ngay cả một nửa đầu cũng không với đến, hai con mắt to to tội nghiệp nhìn Lăng Kỳ Tuyết, hình như muốn nói: Chủ nhân, tha mạng!

Lúc này Lăng Kỳ Tuyết bị dễ thương trở mình, con chuồn chuồn này quá thú vị rồi!

Tâm tình xấu vì giá hàng bị rối loạn lập tức tan thành mây khói, trong mắt chỉ thấy con chuồn chuồn này đáng yêu.

"Đây là đan dược cho ngươi." Lăng Kỳ Tuyết lấy đan dược vừa mới luyện chế xong ra, đặt ở trước mặt của Tiểu Tỏa.

Miệng nói không nuôi nổi Tiểu Tỏa, nhưng mà trong lòng lại hy vọng Tiểu Tỏa nhanh lớn lên hơn so với ai khác.

Ngày hôm qua thấy được Tiểu Tỏa ăn đan dược và Hỗn Độn Khí đã nhanh chóng lớn lên một vòng, Lăng Kỳ Tuyết đã dốc hết toàn lực luyện chế đan dược cho nó, tranh thủ để Tiểu Tỏa sớm ngày lớn lên.

Cái này như nuôi hài tử vậy, mặc dù trách hài tử không có tiền đồ, một ngày ba bữa đánh như chuyện thường ngày, nhưng sẽ không thật sự tổn thương nó nặng nề, chỉ là làm dáng dọa nó một chút, nhưng vẫn là hy vọng hài tử nhanh lớn lên hơn so với ai khác.

Tâm tình của Lăng Kỳ Tuyết chính là như vậy.

"Về sau ngươi không được làm loạn giá hàng của ta, biết chưa?" Lăng Kỳ Tuyết không quên dặn dò.

Tiểu Tỏa máy móc gật đầu, động tác vụng về lại rước lấy trái tim của Lăng Kỳ Tuyết xúc động một hồi.

Không quấy rầy Tiểu Tỏa hấp thu, Lăng Kỳ Tuyết ra khỏi Hỗn Độn Thế Giới.

Lăng Kỳ Tuyết nằm ở trên giường lớn lăn qua lộn lại không ngủ được.

Linh hồn của nàng xuyên đến thế giới này lại tiên tục gặp nạn, lớn lên còn có Hỗn Độn Thế Giới này, Tiểu Tỏa, sâu xa bên trong như là có một đôi tay vì nàng đến mà hoạch định, chỉ chờ nàng từng bước đi vào.

Tương lai, lại là một mảnh mê mang.

Chỉ là nàng luôn lạc quan, chẳng hề để ý, tương lai là nắm giữ ở trong tay của mình, không ai có thể thao túng.

. . . . . .

Cả đêm không mộng.

Ánh nắng sáng sớm chiếu lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Kỳ Tuyết, thứ gì dó ở trên mặt khẽ gãi, hơi ngứa, Lăng Kỳ Tuyết trở mình một cái, tiếp tục nằm ngủ.

Nhưng ngứa ở trên gương mặt biến thành lỗ tai, rốt cuộc Lăng Kỳ Tuyết không nhịn được bộc phát, xoay người ngồi dậy.

Một đôi mắt điềm đạm đáng yêu đang nhìn nàng, như đang nói: "Ta đói rồi!"

Mới qua một đêm, vóc dáng của Tiểu Tỏa lại lớn thêm một vòng, tốc độ lớn lên này quả thật là ngồi hỏa tiễn.

Chỉ là, ma thú nhà mình có thể nhanh chóng lớn lên, Lăng Kỳ Tuyết đều vui vẻ hơn so với ai khác.




















TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv