Lâm Lang phong là ngọn núi thấp nhất bên trong nội môn, có điều lại hơn ở chỗ địa thế bằng phẳng, diện tích rộng rãi. Sườn núi có hai đường phố kéo dài ra khắp nơi, bên cạnh là hai cung điện song song, đường hoàng mà tráng lệ.
Nơi này chính là thương hội của Thiên Đạo môn, cũng là phường thị của môn phái, quy mô không thua gì với thành thị ở bên ngoài.
Lâm Lang phong cũng là nơi náo nhiệt nhất bên trong nội môn, trên đường người đến người đi, trên không trung thỉnh thoảng có thuyền phi hành qua lại.
Giang Thần và Mạnh Hạo đi tới Lâm Lang phong, bỏ ra nửa canh giờ.
Cũng không phải nói đường núi gồ ghề, dùng năng lực của Thiên Đạo môn, đường đá đi về các nơi trong môn phái. Mặt đường vừa rộng lại vừa bằng, cũng có thể lái xe ngựa vào.
Chỉ là Thiên Đạo môn quá lớn, khoảng cách giữa Lâm Lang phong và Xích tiêu phong ở trong môn phái cách xa nhau cũng không phải là xa nhất, nhưng cũng phải đi rất lâu.
- Xem ra phải mua thuyền phi hành rồi.
Giang Thần nhìn đệ tử từ trên thuyền phi hành hạ xuống, từng người từng người ung dung thoải mái, vô cùng tiêu sái.
Những chiếc thuyền phi hành kia không lớn không nhỏ, so với Phá vân thuyền Giang Thần đã từng cưỡi, chỉ có thể nói là một chiếc thuyền nhỏ, chỉ có điều tốc độ lại gần như vậy.
- Ồ?
Đột nhiên Giang Thần bị một chiếc thuyền phi hành hấp dẫn, đó là một chiếc thuyền tinh mỹ, được bảo dưỡng rất tốt. Đệ tử từ boong tàu đi xuống đều là nữ nhân, mỗi người đều có da dẻ trắng nõn, khí chất rất xuất chúng.
- Đó là thuyền của Ngọc Nữ phong.
Mạnh Hạo thường xuyên đến mua đồ giúp Giang Thần, cho nên cũng có hiểu biết nhất định về chuyện trong nội môn.
- Ngọc Nữ phong?
- Đúng vậy, ở bên trong môn, tiếng tăm sàn sàn như Thiên Vương phong. Chủ nhân ngọn núi này chính là một vị kỳ nữ, tên là Lý Tiên Nhi. Trong môn phái có không ít nữ đệ tử ưu tú đi theo nàng.
Mạnh Hạo nói.
Lý Tiên Nhi?
Giang Thần có ấn tượng đối với cái tên này, là đệ tử đứng thứ ba trong Thiên tử bảng.
Đồng thời hắn còn chú ý tới một việc, những nữ đệ tử của Ngọc Nữ phong kia mỗi người đều kiêu ngạo như chim công xòe đuôi Không để ý tới ánh mắt hừng hực của các nam đệ tử, rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt trên đường phố.
- Hỏa vực có một Mỹ nhân bảng, Lý Tiên Nhi cũng có tên ở trên bảng.
Mạnh Hạo nói.
- Bảng cũng thật là nhiều nha. Mỹ nhân bảng cũng có, có mỹ nam bảng không?
Giang Thần cười nói.
Không nghĩ tới Mạnh Hạo lại nói với hắn:
- Quả thực là có, nhưng không phải là mỹ nam bảng, mà gọi là Công tử bảng. Yêu cầu lên bảng không chỉ có tướng mạo, quan trọng nhất chính là thân thế, sau đó là thực lực, phải cực cao mới có thể lên bảng được.
Nói xong, Mạnh Hạo như nhớ tới cái gì đó, sắc mặt do dự không quyết định, muốn nói cái gì thế nhưng lại không dám.
- Làm sao? Chẳng lẽ Ninh Hạo Thiên kia cũng ở trên bảng sao?
Giang Thần rất tùy ý nói.
Kết quả Mạnh Hạo như bị điểm huyệt, chỉ có điều rất nhanh hắn lại nói:
- Vốn Ninh Hạo Thiên có tên trên bảng, sau đó ngươi gia nhập Thiên Đạo môn, hắn đã không có tên ở trên bảng nữa.
- Ồ?
Mạnh Hạo nhắm mắt lại nói:
- Bởi vì tiếng tăm của ngươi dẫn đến chuyện hắn cướp Thần mạch của ngươi, chuyện này làm cho mọi người lần nữa quan tâm. Dưới tiếng chê trách, đương nhiên hắn không lên được Công tử bảng.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Giang Thần hỏi.
- Một tháng trước a.
Bỗng nhiên Giang Thần như tỉnh ngộ, hắn nói:
- Chẳng trách lúc ta mới vừa vào Thiên Đạo môn, hắn lại như chó điên cắn càn như vậy. Hóa ra là vì chuyện này a.
Lúc này, Giang Thần đã chú ý tới sắc mặt không tự nhiên của Mạnh Hạo, hắn đặt tay lên vai của đối phương rồi nói, nói:
- Ở trước mặt ta không cần phải bận tâm quá nhiều, ta cho phép nói chuyện về Thần mạch.
Mạnh Hạo thở phào một hơi, phát hiện ra mình đã nghĩ Giang Thần quá hẹp hòi. Chỉ có điều, cân nhắc đến chuyện phụ thân của Giang Thần còn bị nhốt ở trong Hắc Long uyên, hắn vẫn không dám nói lung tung.
Sau đó, hai người đi tới Thiên Phong thương hội có tiếng tăm rất lớn trong môn phái.
Môn quy của Thiên Đạo môn nghiêm ngặt, nhưng lại có rất ít hạn chế đối với đệ tử. Phân phối một ngọn núi để đệ tử làm loạn không nói, mà còn có thể mở thương hội ở trong môn phái, tiến hành giao dịch.
Đương nhiên, cũng không phải ai cũng có thể xây dựng thương hội, mà phải có đủ thực lực.
Phần lớn đệ tử muốn bán ra món đồ gì đều bày hàng quán ở vỉa hè để bán.
Ở bên trong Thiên Phong thương hội, phòng khách rất rộng rãi, nhưng không có bày ra những thứ trân phẩm, cũng có rất nhiều nữ tử xinh đẹp đứng ở các nơi.
Nhìn thấy có khách đi vào, các nàng sẽ chủ động tiến lên đón. Hỏi nhu cầu của khách, lại mang vào trong thương hội.
Chính bởi vì cách phục vụ như vậy, Thiên Phong thương hội mới có tiếng tăm như hiện tại.
Hơn nữa, nữ tử làm việc ở thương hội không phải có thể tùy tiện tìm được, đều là đệ tử ngoại môn. Bọn họ đang kiếm điểm cống hiến ở đây.
Chuyện này ở ngoại môn là một công việc rất béo bở, không có nhân mạch căn bản sẽ không xin vào được.
Trong hàng nữ đệ tử có một cô nương tên là Văn Mộng đứng ở góc, tâm sự nặng nề.
Nàng đang nghĩ tới đoạn thời gian trước đó, ở thành nhỏ của nàng, nàng là thiên kiêu chi nữ. Là sự kiêu ngạo của phụ thân mẫu thân, được thành chủ ký thác hy vọng, mọi người nhìn vào. Nàng cũng không để cho người ta thất vọng mà thuận lợi tiến vào Thiên Đạo môn.
Nhưng sau khi đi tới Thiên Đạo môn, nàng mới biết cái gì gọi là như gặp sư phụ.
Thiên tư mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trong Thiên Đạo môn này căn bản không đáng nhắc tới, thiên tài thành nhỏ ở trong môn phái lại trở thành người bình thường.
Sau khi Văn Mộng tiếp thu sự thực cũng bắt đầu cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử nội môn.
Nhưng mà, yêu cầu một trăm vạn điểm cống hiến thực sự quá là khủng bố, muốn đạt đến trong vòng hai năm, nhất định phải đi làm nhiệm vụ, hoặc là hoàn thành một loại thành tựu nào đó.
Có thể đi vào Thiên Phong thương hội là nhờ có nàng bằng hữu hỗ trợ.
Bằng hữu của nàng là một nữ cường nhân rất có chí khí, khi ở ngoại môn chưa từng có thời gian thư giãn. Nàng dùng thời gian hơn một năm đã trở thành đệ tử nội môn.
Sau đó ở bên trong nội môn lại kết bạn với một vị sư huynh, là quản sự của Thiên Phong thương hội.
Sau đó, Văn Mộng được bằng hữu giúp đỡ cho nên đã có được cơ hội này.
Nàng cũng rất quý trọng, bởi vì chỉ cần hoàn thành một giao dịch ở Thiên Phong thương hội là sẽ được trích phần trăm, có thể so với đi ra bên ngoài làm mấy nhiệm vụ a.
Lúc vừa mới bắt đầu, Văn Mộng rất hưng phấn, thế nhưng nàng lập tức phát hiện ra hiện thực rất tàn khốc.
Phần trăm được trích quả thực rất nhiều, thế nhưng người mới nàng, hầu như rất khó nắm bắt được cơ hội.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía các nữ tử bị người ta vây quanh, bên trong tất cả mọi người, chỉ có một mình nàng là ngồi.
Bởi vì nàng ta là người được trích nhiều phần trăm nhất trong tất cả các nữ đệ tử của Thiên Phong thương hội, tên là Lưu Lệ.
Văn Mộng rất ước ao bản lĩnh của nàng. Thế nhưng nàng không làm được chuyện chuyện trò vui vẻ cùng nam nhân xa lạ. Duy trì loại ám muội đặc thù kia. Ngẫm lại chính nàng cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
- Lệ Lệ tỷ, có khách đến.
Có người nói.
- Là ngồi thuyền tới, hay là đi bộ tới?
Lưu Lệ hững hờ hỏi.
- Đi bộ tới.
Nhạ được đáp án này, Văn Mộng phát hiện ra Lưu Lệ lại nhìn sang mình, nàng không có một chút bất ngờ gì cả.
- Văn Mộng, ngươi đi chiêu đãi bọn họ đi.
- Được.
Trong lòng Văn Mộng thở dài một hơi, tức thì đi tới cửa lớn.
Người ngồi thuyền, hầu như đều là đệ tử nội môn có tiền có thế, có tỷ lệ rất lớn được trích một khoản phần trăm kếch xù.
Nếu như là đi bộ tới, đương nhiên không cần nhiều lời.
Rất nhanh Văn Mộng đã nhìn thấy khách mời mà mình phải tiếp đón, hai thanh niên tuổi tác xấp xỉ, một người trong đó là đệ tử nội môn, một người khác không phải. Ngay cả đệ tử ngoại môn cũng không phải.
- Sư huynh, ta có thể giúp gì được sư huynh đây?
Văn Mộng cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên.
- Ta muốn bán linh đan.
- Ồ.
Nghe thấy đáp án này, nụ cười của Văn Mộng có chút gượng ép.
Mỗi tháng đệ tử nội môn đều sẽ thu được một số linh đan nhất định, có đệ tử nội môn sẽ lựa chọn bán ra, để đổi lấy những vật khác.
Loại chuyện làm ăn này là thường thấy nhất, cũng là chuyện được trích phần trăm ít nhất.
Văn Mộng cũng có thể cảm giác được ánh mắt hài hước của những nữ đệ tử khác.
- Sư huynh, xin mời đi theo ta.
Bất kể ra sao, đối phương là đệ tử nội môn, Văn Mộng cũng không dám đắc tội với đối phương.
Nàng dẫn hai người đến một gian phòng nhỏ, rót trà cho bọn họ.
Nàng đột nhiên phát hiện ra tên đệ tử nội môn kia đang có chút hứng thú nhìn nàng, nàng sờ sờ mặt của chính mình, không hiểu ra sao.
- Sư huynh, ta nên gọi sư huynh thế nào đây?
Bỗng nhiên, Văn Mộng phát hiện ra mình đã sơ sót, không ngờ đến lúc này mà nàng còn không biết tên đối phương.
Có lẽ là bị người nhìn ra nàng là người nghiệp dư, cho nên vị đệ tử nội môn này mới nở nụ cười rất hiểu ý.
- Ta tên là Giang Thần, tiểu cô nương chớ sốt sắng, ta sẽ không ăn ngươi nha.