- Tiểu thư? Tiểu thư Cao gia? Đùa gì vậy, Cao Nguyệt hiện tại còn có tư cách trở thành tiểu thư của chúng ta sao?
Người có giọng lớn nhất vẫn còn đang kêu gào, cách một cánh cửa, Giang Thần cũng có thể tưởng tượng được biểu hiện làm cho người ta căm ghét lúc nói chuyện của đối phương.
Cao Kha sải bước đi đến, mở cửa ra rồi nói:
- Trong phòng gia chủ Cao gia đang nằm, các ngươi làm trắng trợn như vậy, chẳng lẽ muốn làm phản sao?
Hắn vừa nói, ngoài cửa tức thì trở nên yên tĩnh.
- Cao Kha, ngươi không nên chụp mũ lung tung, chúng ta chỉ làm việc theo lẽ công, muốn tìm Cao Nguyệt mà thôi!
Vài giây loại, giọng nói lớn kia lại nói.
- Cao Diễm, ta là gia chủ tạm quyền của Cao gia, ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta, chẳng lẽ ngươi muốn vượt quyền?
Cao Kha lại nói.
- Hừ, nói đến nói đi, ngươi muốn giữ gìn muội muội ngươi mà thôi, giữ gìn kẻ phản bội của Cao gia mà thôi.
Rõ ràng lực uy hiếp của gia chủ tạm quyền còn chưa đủ, Cao Ly kia vẫn lớn mật trách cứ.
Cao Nguyệt đi ra ngoài cửa, nói:
- Ly thúc, ngươi nói ta phản bội Cao gia, xin hỏi ta đã làm gì?
Nàng vừa ra trận, tất cả mọi người ngoài cửa ngừng thở, trừng mắt nhìn sang.
- Cao Nguyệt... Ngươi thân là Đại tiểu thư Cao gia, lẽ ra nên dẫn dắt gia tộc đi về phía huy hoàng mới đúng.
Cao Diễm nhớ tới lời giải thích mà hắn đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi nói cũng không hung hăng giống như hắn dự liệu từ trước.
- Ta cũng muốn cống hiến cho Cao gia, nhưng Cao gia không cần ta, năm đó trục xuất ta ra khỏi Long vực, không phải là Ly thúc tích cực nhất hay sao?
Cao Nguyệt nói.
- Tại sao lại phải trục xuất ngươi, trong lòng ngươi rõ ràng!
- Bất kể là ta ở cùng ai, ta vẫn có thể hiệu lực cho gia tộc, nhi tử của ta cũng là người rất ưu tú. Đệ tử dòng chính của Cao gia, không phải cũng đã thua ở trong tay nhi tử của ta sao?
Cao Nguyệt nói.
Lúc này, Giang Thần cũng đứng ở bên cạnh nàng, nhìn người ngoài cửa, ánh mắt rơi vào trên người Cao Ly.
Đây là một nam nhân hơn năm mươi tuổi, khôi ngô cường tráng, lông mày rất đậm, lông mày đang nhướng lên.
Một đôi mắt âm trầm đánh giá Giang Thần vài lần, nói:
- Hừ, nhi tử của ngươi đánh bại đệ tử dòng chính, thế nhưng còn xa không đạt đến trình độ cần có.
- Tiêu chuẩn này, không phải là do ngươi định đoạt, Ly thúc.
Cao Nguyệt nói.
Cao Ly biết muốn mang người đi không phải là chuyện dễ dàng, nhất định phải tỏa ra nhuệ khí.
Hắn nói:
- Ý của ngươi nói, trừng phạt năm đó của Cao gia đối với ngươi, đều là sai lầm sao?
- Lúc đó ta cũng không mang thai, cũng không biết sẽ ra sao, thế nhưng hiện tại ta khẳng định, nhi tử của ta vượt xa tưởng tượng của các ngươi.
Nói tới chỗ này, Cao Nguyệt khó nén nổi vẻ tự hào.
- Như vậy, phượng huyết trong cơ thể hắn có thể đạt tới trình độ mỏng manh không?
Cao Ly châm chọc nói.
Tiêu chuẩn thuần khiết của phượng huyết có phân chia rõ ràng, từ thấp đến cao: Mỏng manh, khá thấp, bình thường, dày đặc, tinh khiết, cực phẩm.
Phượng huyết trong cơ thể của Cao Nguyệt chính là cực phẩm, nếu như sinh ra con ngay cả mỏng manh cũng không đạt đến thì đã chứng minh nàng sai mười phần.
Sở dĩ năm đó Cao Nguyệt việc nghĩa chẳng từ nan đi theo Giang Thanh Vũ, ngoại trừ ái tình ra, nàng cũng không tin liên hôn chính là đường ra duy nhất.
- Không chỉ là mỏng manh, ta đã nói rồi, nhi tử của ta không kém bất kỳ một đích truyền nào cả.
Cao Nguyệt nói.
- Nói khoác không biết ngượng, ta thấy hắn ngay cả phượng huyết cũng không có.
Cao Ly nói.
- Đúng thế, mặt hàng như vậy cũng không cảm thấy ngại nói là ưu tú hơn so với đệ tử dòng chính Cao gia sao?
Cao Ly lẫn trong đám người lại thể hiện ra vẻ cay nghiệt của mình.
- Tiểu muội.
Cao Kha cau mày, không hiểu muội muội mình muốn làm gì.
Cao Ly muốn coi Cao Nguyệt làm thẻ đánh bạc, xa gả tới liên minh đi.
Thế nhưng, vẻn vẹn bởi vì Mộ Dung gia xuất hiện một Ninh Hạo Thiên mà làm như vậy đúng là có chút gượng ép.
Cao Kha không khó để đoán ra được, Cao Nguyệt chính là quân cờ lật đổ quyền quan trọng lần này của hắn.
- Ngày ấy không nên nổi giận ở trong phủ.
Cao Kha nhìn về phía Giang Thần, chính là bởi vì ngày đó thất thố cho nên đã làm cho Cao Diễm nắm được nhược điểm, biết hắn quan tâm tới tiểu muội.
Dùng sự hiểu biết của hắn đối với tiểu muội, biết Cao Nguyệt cũng đã hiểu rõ chuyện này.
Cho nên nàng mới nói ra những câu này.
Cao Ly dùng sự hổ thẹn của Cao Nguyệt với Cao gia để làm khó dễ.
Cao Nguyệt lại nói mình không có, trái lại còn là người của Cao gia có mắt không tròng, nhi tử của nàng không kém bao nhiêu so với bất kỳ đệ tử dòng chính nào cả.
Không thể không thừa nhận, Cao Nguyệt đã nắm lấy trọng điểm, nếu như thật sự đúng như nàng từng nói, Cao gia không chỉ không thể bức bách nàng đi vào khuôn phép mà còn phải vì thế mà bù đắp sai lầm trước đó.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Giang Thần thật sự có ưu tú như nàng nói không?
Ở Cao gia, thứ được quan tâm nhất là phượng huyết.
Khi Giang Thần đi tới Long vực, Cao gia cũng đã lén lút tiếp xúc với hắn, thậm chí còn thu thập được máu của hắn, tiến hành trắc nghiệm.
Kết quả thu được là, trong cơ thể của Giang Thần cũng không có phượng huyết, ngay cả mỏng manh cũng không đạt đến.
Một khi lời nói vừa nãy của Cao Nguyệt bị vạch trần, như vậy nàng sẽ hoàn toàn bị động.
Đến lúc đó, chỉ có thể để Cao Kha đứng ra mà thôi.
Nếu như bảo vệ Cao Nguyệt thì sẽ bị cho rằng không công chính, Cao Ly sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, triệt đi chức vị gia chủ tạm quyền của hắn.
- Đáng ghét.
Điểm bất đắc dĩ chính là, nhất định Cao Kha sẽ làm như vậy, sẽ không để cho tiểu muội gả tới nơi như liên minh.
Cao Ly kịp phản ứng lại, vẻ mặt cười nhạo, nói:
- Được lắm, chúng ta sẽ kiểm tra một chút.
Nói đoạn hắn lấy ra một khối tinh thạch, ném về phía Giang Thần.
- Nhìn xem phượng huyết của nhi tử ngươi có bao nhiêu thuần khiết đi.
Cao Nguyệt liếc mắt nhìn tinh thạch, nói:
- Thần nhi, đây là Phượng Linh Thạch, con dùng sức nắm chặt, sẽ căn cứ vào phượng huyết bên trong cơ thể con sâu cạn ra sao mà tỏa ra ánh sáng, do đó phán đoán được phượng huyết của con.
Giang Thần chú ý tới tinh thạch có rất nhiều sừng nhọn, dùng sức nắm nhất định sẽ chảy máu.
Đương nhiên, đây không phải là điểm mà Giang Thần lưu ý, hắn đang suy nghĩ có nên bại lộ chính mình hay không.
Thế cuộc hiện giờ đối với hắn rất không sáng láng, không nhận rõ Cao Kha là tốt hay là xấu, bởi vì hắn phát hiện ra gia chủ Cao gia bị người ta hạ độc cho nên mới như vậy!
Có điều, hắn không có lựa chọn nào khác, nếu như không trắc nghiệm, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua.
- Như vậy thì cứ đến đi.
Ngay khi Giang Thần định dùng lực, Cao Nguyệt lại nói:
- Ly thúc, không biết cần phải đạt đến bao nhiêu mới coi như là còn nghe được?
- Hiện tại ở trong gia tộc, huyết thống của đệ tử dòng chính bình quân là trình độ dày đặc, con trai của ngươi, đương nhiên phải đạt đến tinh khiết thì mới được.
Cao Ly nói.
Hắn vừa nói, sắc mặt của không ít người thay đổi, bởi vì tiêu chuẩn tinh khiết này, cho dù chính là Cao Nguyệt liên hôn với người khác cũng không thể bảo đảm được đời sau trăm phần trăm đạt đến được.
Thế nhưng lời của Cao Ly lại giống như chịu thiệt vậy, khiến cho người ta buồn nôn.
- Nếu ta đạt đến tinh khiết thì sao?
Giang Thần nói.
- Hừ, vậy chỉ có thể chứng minh lời của mẫu thân ngươi không sai, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Cao Ly bất mãn nói.
- Năm đó các ngươi đã làm cho mẫu thân ta uống thuốc độc, nếu như chứng minh được đây là sai lầm, ngươi còn hỏi ta muốn thế nào sao?
Giang Thần lạnh lùng nói.
- Ngươi đang sợ đúng không? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Cao Ly mắng.
Lời này đã nhắc nhở Cao Ly, rất có thể Giang Thần muốn lấy chuyện này để từ chối.
- Nếu như ngươi có thể đạt đến tinh khiết, ngươi nói thế nào cũng được!
Sau đó, Cao Ly lập tức đưa ra một điều kiện, làm cho Giang Thần không còn lời nào để nói.
- Được.
Nói xong, Giang Thần dùng sức nắm tinh thạch.