- Hiện giờ đi tới Thiên Đạo môn, dùng thời gian từ khi bọn họ nhận được tin tức tới khi tới cứu viện. Chúng ta trực tiếp trở về, thông báo cho Giang Thần thì hơn.
Bốn người kinh ngạc, Phi Nguyệt lại nói.
Lần này, đến phiên bốn người Dịch Thủy Hàn nói không ra lời.
Trở về sao?
Một khi bị Viên Hồng phát hiện ra, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Giang Thần là đệ tử đắc ý nhất của Thiên Đạo môn, lại là người của Anh Hùng Điện, Viên Hồng còn muốn giết, huống chi bọn họ.
Đi Thiên Đạo môn mật báo, không có nguy hiểm, bọn họ sẽ không chút do dự làm như vậy.
Thế nhưng nếu liều lĩnh chịu nguy hiểm đến tính mạng đi cứu Giang Thần, như vậy lại là một chuyện khác.
Đặc biệt là lời này xuất từ trong miệng hôn thê của Ninh Hạo Thiên, thực sự là nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Công chúa, chuyện này quá nguy hiểm, ta thấy tên Viên Hồng kia đã mất đi lý trí, nếu như bị kích thích, hắn sẽ làm ra hành động không thể tưởng tượng được nổi đó.
- Mặc dù nói thấy chết mà không cứu cũng không vẻ vang gì cả, tuy nhiên vẫn phải làm theo khả năng của chúng ta.
- Từ nửa năm trước leo lên thuyền phi hành, Trầm Hoan và Giang Thần đã nói qua mấy câu, nửa năm qua, hắn không hề có quen biết gì với chúng ta.
Ngoại trừ Lý Hanh Kính ra, ba người kia đều biểu thị mình từ chối.
- Ta sẽ không miễn cưỡng các ngươi, ta sẽ thả các ngươi xuống.
Mày liễu dài nhỏ của Phi Nguyệt nhíu lại, cũng không miễn cưỡng bọn họ, nàng phải cứu Giang Thần, là xuất phát từ tư tâm của nàng.
Không đợi bốn người nói chuyện, cơ quan chim đã rơi vào trong núi.
Ba người Dịch Thủy Hàn, Lữ Phi, Trầm Hoan quyết đoán nhảy xuống, Lý Hanh Kính vẫn do dự không quyết định lại đưa ra lựa chọn, nói:
- Công chúa, ta cùng đi với ngươi.
Lời này khiến cho ba người kia bất ngờ, cũng rất lúng túng.
- Được.
Phi Nguyệt không có chần chờ, điều khiển thuyền phi hành quay đầu, cố gắng tránh đi phương hướng Viên Hồng đi vừa nãy.
- Các ngươi nói xem, tại sao Phi Nguyệt công chúa lại để ý tới Giang Thần như vậy chứ?
- Lúc trước tỷ thí Thánh Viện, nàng đã thua ở trong tay của Giang Thần.
- Nàng lại còn là hôn thê của Ninh Hạo Thiên đó.
Ba người ở lại tại chỗ nhìn theo cơ quan chim rời đi, bắt đầu thảo luận với nhau, tuy rằng đều là người có nhiệt huyết nam nhi, cũng bị điểm kỳ quái ở trong chuyện này hấp dẫn.
Trong ấn tượng của bọn họ, sau khi đến Thánh Viện, Giang Thần và Phi Nguyệt công chúa cũng không ngừng xảy ra xung đột.
Có thể bởi vì như vậy cho nên đã ma sát ra lửa hay không?
- Xong.
Bỗng nhiên, Dịch Thủy Hàn phát hiện ra cái gì đó, chỉ vào cơ quan chim còn chưa biến mất ở cuối tầm mắt.
Lại một lần nữa bị chặn lại, đậu ở chỗ đó bất động, cho dù cách rất xa, thế nhưng bọn họ vẫn nhìn thấy trên bầu trời của cơ quan chim có một điểm đen, ngưng mắt nhìn lại thì có thể thấy rõ là một người đang đứng.
Không chút nghi ngờ nào cả, đó là Viên Hồng.
Phi Nguyệt vừa mới hành động thì đã bị Viên Hồng phát hiện ra.
- Dù sao cũng là Thông thiên cảnh.
- Là tồn tại trên Thông thiên cảnh tầng năm, không giống như người vẫn dừng lại ở trong giai đoạn sơ cấp như Phi Nguyệt công chúa.
- Cũng may mà chúng ta không đi.
Ba người vui mừng vì quyết định của mình, cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao chuyện như vậy giúp là ân tình, không giúp là đạo lý.
Chính là đáng tiếc Lý Hanh Kính, Phi Nguyệt sẽ không chết, thế nhưng vị đứng đầu công tử bảng này thì lại không nhất định.
- Công chúa, không phải ta bảo các ngươi đi rồi sao?
Cả khuôn mặt của Viên Hồng cực kỳ âm trầm, chất chứa lửa giận đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát tác ra.
- Tiền bối, chúng ta nhớ ra có đồ vật quên ở Thánh Viện, muốn đi về lấy.
Lý Hanh Kính nhắm mắt nói.
- Sao?
Trên khuôn mặt chữ điền của Viên Hồng để lộ ra một tia lạnh lẽo, cũng không thấy hắn có động tác gì mà thân thể Lý Hanh Kính chấn động, mặt như tờ giấy vàng, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra.
- Lý gia, ngươi thật sự cho rằng Viên mỗ ta đến đây còn phải kiêng kỵ Lý gia các ngươi, hoặc là thế lực gì đó sao?
- Đều là do tên Giang Thần chết tiệt kia bức ta đến tuyệt cảnh, khiến cho ta trở thành chuột chạy qua đường.
- Trước đây những gia hỏa nực cười kia nhìn thấy ta đều phải cung kính, hiện tại mỗi một người đều dám nói mát ở trước mặt của ta.
- Dù là người từng ra vẻ đáng thương ở trước mặt ta cũng dám tuyên bố báo thù!
Viên Hồng nói từng câu, bầu trời vốn trong xanh lại trở nên mây đen dày đặc, tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng.
Viên Hồng là Thông thiên cảnh, coi như không phải là Thái Thượng trưởng lão thì cũng là cường giả Thông thiên cảnh.
Nhưng mà, Thông thiên cảnh cũng có giang hồ của chính mình.
Kẻ thù của hắn cũng là Thông thiên cảnh, mất đi Thiên Đạo môn che chở, có thù báo thù, có oán báo oán.
- Phụt!
Khi Viên Hồng nổi giận, Lý Hanh Kính càng thống khổ hơn nữa, máu phun ra như là không cần tiền vậy.
Phi Nguyệt đã trở thành Thông thiên cảnh biết hắn phải chịu đựng uy thế của Viên Hồng, thân thể giống như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy.
- Tiền bối, xin thu tay lại!
Phi Nguyệt lớn tiếng nói.
Lời của nàng đã đưa đến tác dụng, rốt cục Lý Hanh Kính đã có thể thở dốc, nhưng cũng chỉ còn lại một hơi mà thôi.
- Công chúa.
Haim ắt Viên Hồng híp thành một cái khe hẹp, lông mày rậm nhướng lên, nói:
- Ngươi là hôn thê của đồ nhi ta, tại sao phải trợ giúp Giang Thần chứ?
- Ta không muốn giúp hắn.
Phi Nguyệt giải thích.
- Ngươi không nên gạt ta, những lời vừa rồi của ngươi, ta cũng nghe thấy.
Một câu nói của Viên Hồng làm cho Phi Nguyệt hoàn toàn biến sắc, không thể giải thích được.
- Dường như ngươi rất để ý tới sự chết sống của Giang Thần? Thậm chí không tiếc đặt mình vào trong nguy hiểm?
Viên Hồng từng bước ép sát, chậm rãi hạ xuống.
- Mặc dù ngươi là hôn thê của Hạo Thiên, ta sẽ không giết ngươi. Thế nhưng nếu như ngươi phản bội Hạo Thiên, ta sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để dằn vặt ngươi đến chết!
Sắc mặt của Phi Nguyệt dần dần trắng bệch, ngực nhanh chóng phập phồng, nhưng vẫn cảm thấy khó thở như cũ.
- Tiền bối!
Phi Nguyệt cắn đầu lưỡi, mùi máu tanh tràn ngập miệng mũi, hóa giải một bộ phận áp lực, nàng nhân cơ hội nói:
- Sao ngươi biết được ngày hôm nay chúng ta sẽ trở về, hơn nữa sẽ đi qua nơi này chứ?
Trời đất bao la, ai cũng biết bay, cho nên không cần cân nhắc tới địa hình.
Thế nhưng nếu như không có người chỉ điểm, bay loạn khắp nơi thì có trời mới biết sẽ lệch khỏi chỗ cần đến bao nhiêu xa.
Vì vậy, con đường ngày hôm nay chính là con đường nửa năm trước bọn họ đến.
Con đường và ngày tháng đều là bí mật, là chuyện mà nàng và bốn người khác quyết định, chỉ thông báo với người trong nhà mà thôi.
Vì lẽ đó rất có thể Viên Hồng là người do Đại Hạ vương triều phái tới.
Càng có thể là sát chiêu do Ninh Hạo Thiên sắp xếp.
Điểm ấy, từ lúc vừa mới bắt đầu nàng đã nghĩ đến, cũng là nguyên nhân nàng muốn liều chết cứu giúp.
- Hoàng thất đã biết Giang Thần là người của Anh Hùng Điện, sẽ không làm như vậy.
- Chỉ là dù sao cũng đã sớm có cừu hận và ân oán, coi như Giang Thần chết thì Anh Hùng Điện cũng không thể nói cái gì cả.
- Huống chi, Hắc Long thành không biết điểm ấy.
Tuy rằng Phi Nguyệt kiêu ngạo, có tính khí của một công chúa, thế nhưng cũng không ngốc, trải qua cân nhắc phỏng đoán, nàng đã khẳng định là do Hắc Long thành phái Viên Hồng đến.
Rất có khả năng, là Ninh Hạo Thiên tự mình sắp xếp.
- Không biết.
Phi Nguyệt không muốn tiếp nhận khả năng như vậy.
Trong lòng nàng, Ninh Hạo Thiên là một thiên tài đỉnh thiên lập địa, tuy rằng xảy ra chuyện Thần mạch, nhưng nàng cũng cho rằng là quyết định của Hắc Long thành, Ninh Hạo Thiên bị ép tiếp nhận mà thôi.
Chặn giết giữa đường như vậy không hợp với ấn tượng trong lòng của nàng.
Dù cho là quyết chiến sinh tử, Giang Thần chết ở trong tay của Ninh Hạo Thiên thì nàng cũng sẽ không bởi vì mất đi phương pháp khai phá kỳ mạch mà đi trách tội vị hôn phu của mình.
Nhưng mà, như vậy...
- Hạo Thiên, lẽ nào ngươi trong miệng Giang Thần mới thật sự là ngươi sao?
Đột nhiên, một câu nói của Viên Hồng làm con ngươi của nàng mở rộng.
- Công chúa, xem ra ngươi đã phát hiện ra cái gì đó, như vậy đi, ta không thể giữ lại ngươi được nữa rồi.