- Xuất Vân đại sư, thật ngại quá, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Trong phòng bao cấp chữ Tiên, Lâm Vinh tràn ngập áy náy nói.
- Chuyện gì đã qua cứ để cho nó qua đi.
Giang Thần nói.
- Vâng.
Trong lòng Lâm Vinh hiểu rõ Tiêu Phong đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần là người, một khi nghe thấy ba chữ Thiên Mạch đan thì đều cho rằng hắn đã phạm vào sai lầm rất lớn.
Nếu như không phải biết được Xuất Vân đại sư đã khai phá ra tám cái kỳ mạch thì Lâm Vinh cũng sẽ không có lòng tin như vậy.
Cho dù, vẫn có độ khả thi phạm vào sai sót như cũ, thế nhưng đặt ở trước mặt nguy hiểm và tiền lời, chuyện này đáng giá để hắn mạo hiểm.
Lúc này, toàn bộ phòng bán đấu giá đột nhiên tối thui, ở trong một mảnh tiếng xì xào bàn tán, trên đài xuất hiện một vệt sáng.
Một nữ tử xinh đẹp thướt tha đi tới, thân mặc vũ phục đơn bạc, để lộ ra một tảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Theo âm luật cảm động vang lên, nữ tử uyển chuyển nhảy múa, dáng người rất là nổi bật.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả sàn bán đấu giá rơi vào trong yên tĩnh, tất cả mọi người đều chìm đắm vào trong đó.
Sau một phút, múa dừng, âm thanh dừng.
Tiếng vỗ tay vang dội vang lên, ánh sáng trong sàn bán đấu giá khôi phục lại như cũ.
Vũ nữ hướng về phía mọi người khom lưng nói lời cảm ơn, sau đó đi xuống đài.
Sau đó, một nữ tử ôm đàn đi tới giữa đài, nở nụ cười xán lạn.
- Hoan nghênh các vị đến Thánh phong thương hội tham dự lần bán đấu giá đêm nay.
Nữ tử này vừa mở miệng đã giống như tiếng trời, khiến cho mọi người cảm thấy bị mê hoặc.
Âm luật vừa nãy cũng đều xuất phát từ miệng của nàng.
Người thường đến Thánh Phong thương hội hiển nhiên cũng đều biết tới nàng, không ít người bắt chuyện, gọi nàng là Âm Sương cô nương.
Giang Thần ngưng thần nhìn lại, tư sắc của vị Âm Sương cô nương này rất không tầm thường, tuổi còn trẻ mà đối mặt với quá nửa đại nhân vật của Thánh Thành mà vẫn hào phóng khéo léo được như thế.
Đây là nữ nhân được các trưởng bối yêu thích, là ứng cử viên cho vị trí hôn thê rất hoàn mỹ.
Nàng thả tay xuống cái đàn rồi nói:
- Như vậy đi, chúng ta sẽ bắt đầu lần bán đấu giá ngày hôm nay.
Lúc này Giang Thần mới biết nàng là người chủ trì bán đấu giá ngày hôm nay.
Lâm Vinh ở bên cạnh thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nói:
- Âm Sương cô nương là người bán đấu giá thủ tịch của chúng ta.
- Ồ? Còn trẻ như vậy sao?
Giang Thần rát bất ngờ nói.
Vẻ mặt của Lâm Vinh rất quái dị, nghĩ thầm ngươi cũng coi như là người trẻ trung nhất bên trong các đại sư mà.
- Nàng là ái nữ của trang chủ Thánh Thành tiền trang.
Lâm Vinh nói.
Trên mặt của Giang Thần vẫn tràn ngập vẻ nghi hoặc như cũ.
Lâm Vinh lập tức nghĩ đến chuyện Xuất Vân đại sư đến từ Thiên Hà giới, chưa từng nghe nói tới Thánh Thành tiền trang cũng là chuyện rất bình thường.
- Thánh Thành tiền trang là một trong các lão bản của thương hội chúng ta, trên con đường của thương hội từng có một nửa tài sản đều là của tiền trang.
Nghe thấy hắn nói như vậy trong lòng Giang Thần cả kinh, con đường này là đường phố phồn hoa nhất trong Thánh Thành, hạn mức giao dịch mỗi ngày cũng đã chiếm cứ 80% tổng số của Thánh Thành.
Cái Thánh Thành tiền trang này, so với tưởng tượng của hắn còn kinh khủng hơn nhiều.
Trong lúc nói chuyện, vật đấu giá thứ nhất đã bị người ta mang lên đến.
Bên trên có một khối vải đỏ che kín, chỉ có thể nhìn ra được là hình chữ nhật.
Động tác của Âm Sương nhẹ nhàng, dường như cố ý khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người, tay nắm một góc của tấm vải đỏ, nhưng không xốc hẳn lên, lại khẽ mỉm cười với người ở dưới đài.
Nhưng mà, trước khi mọi người hết kiên nhẫn, nàng lại rất là quả đoán xốc tấm vải đỏ lên.
Một thanh kiếm!
Mọi người xem ở chung quanh không nhịn được nhíu mày.
Không phải là Bảo khí, cũng không phải linh khí cấp năm trở lên, lại làm thứ quan trọng để mở màn, chuyện này khiến cho người ta nghị luận sôi nổi.
Thanh kiếm này, rách nát tả tơi, có dấu vết bị năm tháng ăn mòn qua rất rõ ràng.
Cũng là một thanh kiếm rất đơn giản, lưỡi kiếm à chuôi kiếm cùng là một thể, chuôi kiếm chỉ dùng vải trắng quấn quanh lên mà thôi.
Đối mặt với vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ của mọi người, Âm Sương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bờ môi đỏ nhẹ nhàng khẽ động.
- Đây là một thanh kiếm luyện công.
- Là thanh kiếm luyện công của một vị Kiếm tôn, là thứ lấy được từ một bảo tàng của Kiếm tôn.
Hai câu, đã gây ra sóng lớn mênh mông.
Tôn tàng!
Là bảo tàng sau khi Tôn giả chết đi để lại, bảo vật bên trong đa dạng và phong phú, còn có truyền thừa mà người tu hành tha thiết ước mơ.
- Đây là thanh kiếm của một vị Tôn giả nắm giữ kiếm đạo đã từng dùng qua, ẩn chứa kiếm ý vô cùng vô tận, thậm chí, còn có thể bởi vậy mà trở thành truyền nhân kiếm đạo.
- Hiệu quả của nó, thương hội có thể bảo đảm mỗi người đều có thể thông qua nó mà có thể đạt đến kiếm ý hoàn chỉnh, mà người đạt đến kiếm ý hoàn chỉnh thì cũng có tỷ lệ nhất định tiến vào ngưỡng cửa của kiếm đạo.
Sau khi giới thiệu xong, mọi người cũng không ghét bỏ thanh kiếm rách nát này nữa mà trong ánh mắt để lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
- Hiện tại, có vị nào muốn tới kiểm nghiệm hay không?
Âm Sương nói.
Tài nguyên tu hành, khó phân phức tạp, có thể phân chia được cấp bậc như yêu huyết và linh đan thì còn tốt, thế nhưng vật thế này, nhất định phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Nếu như ai mua thanh kiếm này về, kết quả không luyện ra được hiệu quả như vậy thì thương hội sẽ có thể nói là thiên tư của ngươi không đủ.
Cho dù danh dự của Thánh Phong thương hội còn đó, thế nhưng danh dự của họ cũng là thông qua phương pháp kia mà có được.
- Để ta tới.
Chỉ thấy một người trung niên khí độ phi phàm đứng ra.
- Vô Tâm kiếm khách.
Nhìn thấy hắn, rất nhiều người nóng lòng muốn thử bỏ đi ý nghĩ trong đầu, bởi vì không ai càng thích hợp hơn so với hắn.
Nhân vật mười vị trí đầu trong bảng chữ Giáp trong Thăng long bảng, am hiểu kiếm pháp, truyền nhân kiếm đạo.
Hắn đi lên trên đài, rất tùy ý cầm lấy luyện công kiếm, vung vẩy mấy lần, lại đặt ở trước ngực, khép hờ hai mắt.
Khoảng chừng mười giây sau, hắn mở hai mắt ra, nói:
- Quả thật có hiệu quả mà thương hội nói tới.
Một câu nói khiến cho người vốn đã động tâm lại càng kiên định hơn.
Có hai tầng đảm bảo của Vô tâm kiếm khách và Thánh Phong thương hội, cứ yên tâm mua đi.
Sau khi Vô tâm kiếm khách xuống đài, Âm Sương trở lại giữa đài bán đấu giá, dùng âm thanh giàu từ tính kia tuyên bố bắt đầu bán đấu giá.
- Giá khởi đầu là năm ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp, giá thấp nhất sau cùng là năm mươi ngàn vạn nguyên thạch thượng cấp.
- Ồ?
Giang Thần trong phòng ba thưởng thức rượu ngon, hứng thú đối với thanh kiếm này cũng không lớn, hắn đã là truyền nhân kiếm đạo, không cần thiết phải có vật này.
Chỉ là hắn lại có chút bất ngờ đối với giá tiền này.
Không tới một phút, giá đấu giá đã tăng lên tới mười ngàn vạn, vượt qua hạn mức mỗi tháng Thánh Viện cho hắn.
Hơn nữa, cái giá này rõ ràng chỉ là khởi đầu, nhìn tư thế tranh giá này, muốn vượt qua năm mươi ngàn vạn cũng là chuyện không thành vấn đề.
Ánh mắt của Giang Thần nhìn về phía thanh kiếm kia, nghĩ thầm chủ nhân của nó cũng sẽ không nghĩ tới sẽ có một ngày xảy ra trường hợp như bây giờ.
Hắn bắt đầu đang suy nghĩ nếu như mình cũng chuẩn bị một thanh luyện công kiếm, không biết mấy trăm năm sau có thể cũng giống như vậy hay không.
Cũng không lâu sau, giá đấu giá đã vượt qua năm mươi ngàn vạn, người gọi giá đã ít hơn rất nhiều so với trước đó, thế nhưng vẫn rất nhiều.
- Ồ?
Giang Thần đột nhiên phát hiện ra cách đó không xa, trong một gian phòng bao có hai người mà hắn quen biết đang ngồi.
Là Mộ Dung Diên và Mặc Kiếm Phi.
Khi gặp lại Mặc Kiếm Phi, con mắt của Giang Thần hơi nheo lại.
Nếu không phải là y thuật của mình cao minh thì cánh tay phải đã bị phế đi rồi.
Nếu không phải nơi ở có bày trận pháp, như vậy tay trái của hắn cũng đã bị phế đi.
Sự thù hận của hắn đối với người này đã sắp tới mức so sánh được với Ninh Hạo Thiên.
Có điều thực lực của Mặc Kiếm Phi gấp mấy lần Ninh Hạo Thiên.
Giang Thần không lo lắng, một kế hoạch huyền binh hoàn thành, trước tiên hắn sẽ đi giải quyết Ninh Hạo Thiên kia.
Sau khi trở lại, mối thù một kiếm của Mặc Kiếm Phi hắn cũng sẽ trả lại đối phương!
- Người nợ ta, ai cũng không trốn thoát được.
Dường như Mặc Kiếm Phi cảm thấy rất hứng thú đối với luyện công kiếm, chỉ có điều người ra giá lại là Mộ Dung Diên.
- Hóa ra là một tên tiểu bạch kiểm.
Giang Thần lại nghĩ đến biểu hiện thất bại của người này sau khi theo đuổi Ứng Vô Song, trong lòng tràn ngập vẻ xem thường.
Thế nhưng Mặc Kiếm Phi này lại còn ra vẻ ngông cuồng tự đại, cực kỳ kiêu căng, dù cho là ngồi ở phòng khách thì cũng có thể cảm giác được chuyện này.
- Ồ? Đòi lại chút lợi tức cũng không sao.
Giang Thần hơi suy nghĩ, đằng hắng một cái, nói:
- Ta cũng cảm thấy rất hứng thú đối với thanh kiếm này, thay ta ra giá đi.