Người bất ngờ nhất vẫn là Ứng Vô Song, nàng vẫn không quá hiểu về Giang Thần, nhưng cũng biết một ít.
Giang Thần rất mạnh, gặp chuyện không lui bước, chỉ là hắn lại có một đặc điểm, có thể khắc chế được mình, sẽ không mất đi lý trí, thường thường đều là chờ kẻ địch xuất thủ trước, sau đó hắn mới hậu phát chế nhân.
Giống như bây giờ lại chủ động rút đao, đây là lần thứ nhất nàng thấy hắn như vậy.
Thủy Thuần vốn muốn ra tay đáp lại một cái tát của Giang Thần cũng có phản ứng rất nhanh.
- Phi Lưu nộ chưởng!
Hai tay đánh ra, chưởng lực liên miên không dứt bộc phát ra, tụ nước trong hồ vào bên trong chưởng kình.
Một chưởng vỗ về phía lưỡi dao, một chưởng vỗ về phía ngực của Giang Thần.
Hồ nước yên tĩnh ở dưới chưởng kình thúc giục lại có vô số làn sóng như thao thao bất tuyệt, như bẻ cành khô, lưỡi dao của Giang Thần xoay một cái, đi rất vội vã.
Ánh đao lóe lên, chưởng kình bạo phát, bọt nước bắn tung toé.
Giang Thần đi tới phía sau lưng của Thủy Thuần, chậm rãi thu đao.
- Sự ngu xuẩn của ngươi đã vượt ra ngoài dự liệu của ta.
Thủy Thuần không có việc gì, chỉ là đã nổi giận lôi đình.
- Cuồng Đào Nộ triều!
Hắn thúc giục lực lượng toàn thân, kình khí tản mát ra chung quanh, mặt hồ cũng không còn bình tĩnh nữa.
Chủ động ra chiêu, chưởng kình hùng hồn hơn mấy lần, như biển gầm đột kích, không chỗ nào có thể trốn được.
- Tên này đúng là muốn chết, lại còn dám động thủ với Thủy Thuần sư huynh.
- Không biết Thủy Thuần sư huynh là người ở trên Chiến lực bảng hay sao? Là người mà một người mới như hắn có thể kêu gào được sao?
- Ỷ vào một con chiến sủng đả thương được Mộ Dung Hành mà đã cho rằng là thực lực của mình hay sao?
Mấy người Kiếm minh kịp phản ứng lại, không có kinh ngạc, chỉ có trào phúng mà thôi.
Người mà bọn họ phải cung kính gọi một tiếng sư huynh, há lại là nhân vật tầm thường cơ chứ?
Thủy Thuần, đứng thứ bốn mươi ba Chiến lực bảng, Thông thiên cảnh tầng ba, khai phá đến cái kỳ mạch thứ tư.
Võ học không yếu, đặc biệt là thủy tâm ý cảnh, càng đạt đến đại đạo.
Cho dù chỉ cao hơn bọn họ một tầng, thế nhưng sức chiến đấu lại chênh lệch gấp mấy chục lần.
Một chiêu Cuồng Đào Nộ triều, nén giận mà xuất chưởng, có một lượng lớn nước hồ đã bị hút vào trong lòng bàn tay của hắn.
Chưởng vừa ra, giống như có một con rồng nước thề phải giết chết Giang Thần vậy.
Bước chân của Giang Thần trầm xuống, che đao ở trước ngực, lưỡi đao chìa ra ngoài, đón nhận rồng nước, muốn chia nó ra làm hai.
Có điều, khi lưỡi đao cắt rồng nước ra thì thân thể của hắn cũng bị một đạo lực lượng đẩy lui về phía sau, hai chân từ từ rơi vào trong đất bùn.
Sau khi rồng nước hoàn toàn sượt qua người, hai tay Giang Thần đã tê dại, toàn thân ướt đẫm.
- Ồ? Có thể ngăn cản được sao?
Thủy Thuần khá là bất ngờ, Thông thiên cảnh tầng một trúng một chưởng này của mình sẽ bị trực tiếp đánh gục, chịu rồng nước va chạm với thân thể.
- Còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại chứ?
Giang Thần nói.
- Cho dù là con gián cũng phải đánh mấy lần mới chết, nhưng không có nghĩa là con gián có thực lực.
Thủy Thuần lạnh lùng nói.
- Phi lưu diệt thiên!
Chưởng pháp lại lên, lần này trên mặt hồ xuất hiện cột nước đang điên cuồng chuyển động.
- Ngừng tay.
Cũng đúng lúc này, mấy vệt sáng từ trên trời giáng xuống, rơi vào giữa hắn và Giang Thần.
Là Nam Công dẫn đầu mấy vị Đại trưởng lão.
- Các ngươi tranh đấu ở đây sẽ ảnh hưởng đến người tu hành ở phía dưới Tĩnh Tâm hồ.
Một vị Đại trưởng lão nói.
- Không phải là ta động thủ trước.
Thủy Thuần nói.
- Mặc kệ như thế nào, ngừng tay đi.
Nam Công nói, ánh mắt nhìn về phía Giang Thần mang theo vẻ bất đắc dĩ, tên này cũng thật là, một khắc cũng không yên tĩnh.
- Trưởng lão, người động thủ không phải là ta, người rơi vào thế hạ phong không phải là ta, dừng tay thì có thể, thế nhưng phải bảo hắn xin lỗi ta!
Thủy Thuần nói.
Yêu cầu này cũng không tính là quá đáng, có điều mỗi người đều biết, Giang Thần không thể làm như vậy.
- Ngươi chiếm thượng phong? Thực sự là chuyện cười lớn.
Quả nhiên, Giang Thần nói lời châm chọc.
- Vậy thì tiếp tục đến đây đi.
Thủy Thuần nhướng nhướng mày, lại muốn vận chưởng.
- Thủy Thuần, coi như ngươi đánh bại hắn thì cũng thắng mà không vẻ vang gì.
Ứng Vô Song vẫn giữ yên lặng mở miệng.
- Lời này có ý gì?
- Trên người Giang Thần còn có thương thế, mà còn không phải là vết thương nhỏ.
Ứng Vô Song nói.
- Ồ?
Nghe vậy, người ở chỗ này đều nhớ tới ngày đó khi Giang Thần giết chết Triệu Á Quân, bị một chưởng của Thủy Nguyên vỗ vào trên vách núi.
Một chưởng của Đại trưởng lão, làm cho Giang Thần bị trọng thương tại chỗ.
Lúc này mới trôi qua mấy ngày chứ, không thể hoàn toàn khỏi hẳn được.
Chỉ là Giang Thần vẫn không biểu hiện ra điểm ấy, nếu như không phải Ứng Vô Song nhắc nhở thì mọi người cũng sẽ không nhớ lại.
Lại nhìn Giang Thần, hắn lại đang ngẩng đầu lên không nói lời nào cả.
- Không ngờ ta lại giao thủ với người đang có thương thế trong người.
Thủy Thuần đã hiểu rõ Ứng Vô Song nói thắng mà không vẻ vang gì là có ý gì, sắc mặt hắn rất phức tạp.
- Như vậy đi, chờ thương thế của Giang Thần tốt thì các ngươi sẽ tiếp tục tranh tài.
Nam Công nói.
- Ai biết phải chờ bao lâu chứ?
Thủy Thuần nói.
Nam Công nhìn về phía Giang Thần, hắn suy nghĩ một chút, nói:
- Ba ngày, sau ba ngày chúng ta lại đấu.
- Được, thế nhưng hiện tại là ta nhường ngươi, vì lẽ đó ta có một yêu cầu, sau ba ngày, quyết đấu sinh tử, ngươi dám không?
Thủy Thuần vừa nói, một mặt vuốt dấu bàn tay trên gương mặt của mình, ánh mắt lạnh lẽo.
Không chờ Nam Công nói chuyện, hắn lại nói:
- Không dám thì hiện giờ lập tức quỳ xuống nhận sai, đừng làm mất thời gian của ta.
Nhất định Nam Công sẽ không muốn quyết đấu sinh tử, vì lẽ đó Thủy Thuần giao lựa chọn cho Giang Thần.
Là hắn ta động thủ trước, cho nên cũng có thể lựa chọn không tiến hành quyết đấu sinh tử.
Lùi một bước để tiến hai bước, dùng rất nhuần nhuyễn, nếu như Nam Công còn muốn ngăn cản thì hắn sẽ đi tìm phụ thân mình.
- Đang chán sống sao?
Vẻ mặt của Giang Thần rất là bất ngờ, tiếp theo cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta đồng ý với ngươi, sau ba ngày, quyết đấu sinh tử.
- Được.
Thủy Thuần nhìn về phía người của Kiếm ninh, nói:
- Các ngươi truyền tin tức ra đi, để cho toàn bộ người của Anh Hùng điện biết được chuyện này.
- Không thành vấn đề, cứ giao cho chúng ta.
Bọn họ rất tích cực, lúc gần đi nhìn Giang Thần một chút, là ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác.
- Các vị trưởng lão cứ tự tiện.
Thủy Thuần cũng rời khỏi nơi này rất nhanh.
- Giang Thần...
Nam Công đang muốn nói vài câu với Giang Thần thì đã bị các Đại trưởng lão khác kéo.
- Cứ kệ hắn đi.
Đại trưởng lão nói.
Giang Thần ba ngày gây ra phiền toái khiến cho bọn họ thất vọng, quyết chiến sinh tử, bọn họ không muốn quản nữa, giao cho viện trưởng đi xử lý.
- Tự lo lấy mình đi.
Nam Công ném cho Giang Thần một ánh mắt, sau đó cùng với các Đại trưởng lão rời khỏi nơi này.
Ở bên cạnh Tĩnh Tâm hồ chỉ còn lại hai người Giang Thần và Ứng Vô Song.
- Vừa nãy ngươi không cần nhiều lời, ta cũng có thể đánh bại hắn.
Giang Thần nói.
- Ngươi biết bao nhiêu về Thủy Thuần cơ chứ, không ngờ lại tự tin nói ra lời này như vậy, ngươi có còn lý trí không?
Ứng Vô Song hỏi.
Giang Thần ngẩn ra, hai mắt nhắm lại, lồng ngực chập trùng bất định.
Bạch Linh chỉ có trí tuệ như trẻ con, lúc này không biết ở đâu, cho dù sức sống tăng cường, thế nhưng ai biết đã sẽ gặp thống khổ ra sao cơ chứ?
Nghĩ đến những thứ này, hắn rất đau lòng, do đó mà phẫn nộ.
Có điều Ứng Vô Song không có nói sai, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ chỉ về phía diệt vong mà thôi.
Sau một hồi, hắn hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra một hơi.
- Việc đã đến nước này, toàn lực chiến một trận, hắn muốn quyết chiến sinh tử thì ta sẽ tác thành cho hắn.
Giang Thần nói.
- Tùy ngươi vậy.
Ứng Vô Song cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi hắn nói như vậy, bất đắc dĩ, đồng thời ở sâu trong lòng lại có tâm tình rất phức tạp.
Thông qua so sánh với Giang Thần, biểu hiện của nàng thực sự quá nhu nhược.
Có điều, nàng không có Nam Công làm chỗ dựa, không được Anh Hùng điện coi trọng, nếu không nàng đã làm vậy rồi.
- Chúc ngươi may mắn.
Ứng Vô Song lại nói.
Bốn chữ được nói ra từ trong miệng nàng, có thể nói là chuyện khiến cho Giang Thần kinh ngạc nhất trong ngày hôm nay.