- Ta sỉ nhục ngươi là rác rưởi!
Phương Di biết hắn muốn sỉ nhục mình, nàng cũng không khách khí, tuy là nhận sai, nhưng còn cường điệu hơn trước.
Giang Thần thu hồi Xích tiêu kiếm, nói:
- Như vậy hiện tại, nhi tử của ngươi đã bại trong tay ta, ngươi đã biết ai mới là rác rưởi chưa?
- Ngươi!
Phương Di không nghĩ tới hắn lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mượn lực đả lực, dùng lời của nàng để phản kích lại nàng.
- Xem ra ngươi không thật tâm nhận sai, như vậy ta sẽ để cho mọi người xem xem, thế gia truyền thừa Cao gia có bộ dạng thực sự như thế nào!
Giang Thần vừa nói, một mặt lấy quyển sách kia ra.
Đây là chuyện làm cho không ít người hiếu kỳ, sao Giang Thần lại có dính líu quan hệ với Cao gia cơ chứ? Tại sao lại có cừu hận lớn như vậy?
Nhìn thấy quyển sách này, người của Cao gia hoàn toàn biến sắc, Thiên lão quát lạnh:
- Phương Di, ngươi muốn để cho Cao gia mất hết thể diện mới cam tâm sao?
Phương Di cắn răng một cái, rất là không muốn, thế nhưng tưởng tượng đến việc một khi Giang Thần mở quyển sách ra, nàng không chỉ mất mặt mà còn sẽ chịu trách phạt.
- Là ta không nên coi khinh ngươi, dù cho ngươi không phải đệ tử của thế gia truyền thừa thế nhưng cũng vô cùng ưu tú.
Phương Di nói.
Không ít người hét lên kinh ngạc, với tâm tính của Phương Di, tình nguyện xin lỗi cũng phải làm cho Giang Thần không mở quyển sách kia ra, không khó để đoán ra được nội dung trong đó sẽ kinh người bao nhiêu.
- Có đúng như vậy không?
Giang Thần không bỏ qua mà chắp tay đứng đó, mí mắt buông xuống.
- Ta nói phụ thân ngươi, là bởi vì ngu xuẩn, nói mẫu thân ngươi, là bởi vì vô tri, ngươi không cần huyết thống Thiên Phượng thì cũng có thể sánh vai được với đệ tử mạnh mẽ trong gia tộc.
Phương Di lại nói, lần này nàng cũng không quá do dự, nói rất nhanh nhẹn, chỉ là vẻ mất mát đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng của nàng.
- Vậy hiện tại ngươi hi vọng ta tha thứ cho sự vô tri của ngươi, hay là muốn ta đồng tình với sự ngu xuẩn của ngươi?
Giang Thần hỏi.
- Giang Thần, ngươi không nên quá phận!
Cao Thiên Ca cả giận nói.
Phương Di là mẫu thân hắn, Giang Thần hùng hổ doạ người, khiến cho hắn không nhịn được.
- Đúng vậy, hi vọng ngươi có thể tha thứ.
Mặt của Phương Di không có chút máu, âm thanh lạnh lẽo, ngực nhanh chóng phập phồng, nhìn vào cũng khiến cho người ta lo lắng.
- Ha ha ha ha, hi vọng ta tha thứ? Ngươi căn bản không xứng!
Giang Thần nói ra lời kinh người, cũng không bởi vì Phương Di chịu thua mà thay đổi.
Người của Cao gia cùng biến sắc, nghĩ thầm chẳng lẽ Giang Thần cố ý muốn mở quyển sách kia ra sao?
Trong lúc bọn họ lo lắng, Giang Thần ném quyển sách lên trên không trung, phát ra tia sáng, thế nhưng cảnh tượng tia sáng ngưng tụ ra lại là một mảnh hư vô.
- Ngày đó, ta không có hình chiếu lại, Cao gia các ngươi có thể an tâm rồi.
Giang Thần nói.
Người của Cao gia thở phào một hơi, tiếp theo ảo não không thôi, tất cả mọi người đều bị Giang Thần lừa gạt.
Gương mặt của Phương Di đỏ lên, thân thể đột nhiên run rẩy mấy lần, hai mắt biến thành màu đen, sau đó đổ ập xuống.
- Mẫu thân!
Cao Thiên Ca kinh hãi, nhanh chóng chạy tới.
- Giang Thần, khuất nhục mà ngươi mang đến cho Cao gia hôm nay, hi vọng sẽ không trở thành sự hối hận của ngươi trong tương lai!
Thiên lão đứng dậy nói một câu, khuôn mặt tái nhợt đã chứng minh rõ lửa giận trong lòng của hắn.
- Khuất nhục của Cao gia các ngươi đều là do tự mình đổi về, cố ý tự rước lấy nhục, ta rất tình nguyện hỗ trợ.
Giang Thần cười lạnh nói.
- Chúng ta đi.
Cao Kha muốn dẫn người rời đi, lúc gần đi, ánh mắt hắn nhìn về phía Giang Thần lạnh đến mức khiến cho người ta quên hắn là người Cao gia nắm giữ huyết thống Thiên Phượng.
Người Cao gia rời đi, tỷ thí Thánh Viện còn không kết thúc, còn có các đệ tử Thông thiên cảnh khác cần phải lên đài.
Có điều, ai cũng hiểu, sẽ không có thêm người nào có biểu hiện chói mắt hơn so với Giang Thần được nữa.
- Các vị, Thánh thành nhật báo vì không muốn xảy ra chuyện này cho nên sau này nhất định sẽ xét duyệt nghiêm ngặt, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Mạc Thương Lưu thừa dịp nhiệt độ còn chưa giảm xuống lập tức tỏ vẻ áy náy với mọi người.
Ngày hôm nay Giang Thần đã mang đến tương phản quá to lớn. Đây cũng là do có Thánh thành nhật khuếch trương sai sự thực, nếu như lúc vừa mới bắt đầu bọn họ nói Giang Thần là thiên tài trăm năm mới có, như vậy các loại biểu hiện vừa nãy sẽ là chuyện đương nhiên.
- Hi vọng lần sau nhật báo có thể lấy cho ta cái biệt hiệu êm tai hơn một chút.
Giang Thần nói một câu làm cho toàn trường yên tĩnh trong mấy giây, tiếp theo bùng nổ ra một trận cười to.
- Nhất định, nhất định.
Mạc Thương Lưu cười nói, hắn thân là nhân vật một phương mà lại bị một vãn bối như Giang Thần trêu chọc, đương nhiên hắn rất là tức giận.
Nhưng nghĩ đến việc ngay cả Cao gia Giang Thần cũng không đặt vào trong tầm mắt, mà hắn lại có lỗi trước, cho nên lại càng không thể nói gì được.
Giang Thần đi xuống đài, đi tới chỗ ngồi của đệ tử Tây viện, ở trong một mảnh ánh mắt có chút không rõ, hắn nói với một người trong đó:
- Công chúa điện hạ, đa tạ tin tức của ngươi.
- Hừ.
Đương nhiên Phi Nguyệt rất không cảm kích, hai tay ôm ở trước ngực, căm tức nhìn hắn.
Giang Thần cũng không thèm để ý mà trở lại chỗ ngồi của chính mình.
Vừa ngồi xuống, tiểu đội trưởng lớp đặc cấp Liễu Vô Tâm đã tới đây, nói:
- Giang Thần, hóa ra ngươi lợi hại như vậy, nếu nói sớm thì ta sẽ không coi thường ngươi, bảo ngươi nhường phòng tu luyện, là ta sai.
Trình độ của hắn ngay cả Tô Lệ cũng không bằng, càng không cần phải nói tới Cao Thiên Ca, hắn lo lắng Giang Thần trả thù cho nên mới chạy tới nhận sai.
Người này miệng nam mô bụng một bồ dao găm, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, Giang Thần rất xem thường cho nên cũng chỉ tùy tiện đáp một tiếng.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến A Phi ở bên người, nói:
- Là ngươi bảo hắn mỗi ngày quét rác sao?
Liễu Vô Tâm sững sờ, đối với A Phi này hắn hoàn toàn không có ấn tượng gì cả, một hồi lâu hắn mới nhớ đến, vội nói:
- Ta chỉ là tiểu đội trưởng của lớp đặc cấp, toàn bộ Đông viện rất lớn, hắn đắc tội với Mộ Dung tiểu thư cho nên mới bị các đệ tử Đông viện ức hiếp.
- Mộ Dung tiểu thư?
Cái tên này A Phi đã nói, chỉ là ngay cả Liễu Vô Tâm cũng phải nói như vậy, hiển nhiên đây không phải là một nữ nhân đơn giản.
- Giang Thần, tốt nhất ngươi không nên tranh chấp với nàng, nàng... Nàng... Nói như thế nào nhỉ, nói chung là đừng tới gần nàng là được rồi.
Liễu Vô Tâm nói.
- Ồ?
Giang Thần rất tò mò, có điều Liễu Vô Tâm không muốn nhiều lời, hắn ta đến lấy lòng là bởi vì Giang Thần biểu hiện ra thực lực của mình. Thế nhưng đối với Mộ Dung tiểu thư kia đối phương vẫn rất có kiêng kỵ.
Sau khi Liễu Vô Tâm rời đi, A Phi nói:
- Mộ Dung tiểu thư kia rất tự yêu mình, là người kiến tập của Đông viện.
- Kiến tập?
Giang Thần sửng sốt một chút, điều này nói rõ Mộ Dung tiểu thư kia đã tốt nghiệp từ Thánh Viện, gia nhập Anh Hùng đại thính, đảm nhiệm chức vụ ở Đông viện.
Lúc này, tỷ thí Thánh Viện đã kết thúc.
Sử Văn Cung đi tới, nói:
- Giang Thần, đi theo ta.
- Ừm.
Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nhất định Thánh Viện sẽ tìm hắn đến để hỏi cho ra lẽ.
Những người khác nhìn thấy Giang Thần theo giáo tập đại nhân rời đi, lão viện trưởng và các trưởng lão Thánh Viện cũng đồng thời rời khỏi đây, cả đám như đã đoán ra được cái gì đó, trong lòng vô cùng ước ao.
Không nghi ngờ chút nào, dựa vào biểu hiện hôm nay, Giang Thần sẽ nhận được khen thưởng, mà đây hoàn toàn không phải là cùng một đẳng cấp với các đệ tử xuất sắc khác.
- Phi Nguyệt, ngươi và Giang Thần kia có quan hệ rất tốt sao?
Sau khi kết thúc, Y Tình không hề rời đi mà nhìn về phía bình đài, lúc Phi Nguyệt tới gần thì nàng mới hỏi Phi Nguyệt.
- Không tốt.
Phi Nguyệt trả lời rất dứt khoát.
- Vậy vừa nãy hắn đến cảm ơn ngươi?
Y Tình hiếu kỳ nói.
- Hắn đến là để khoe khoang mà thôi!
Phi Nguyệt bĩu môi, nhìn Y Tình một chút, an ủi:
- Y Tình, Giang Thần kia rất đáng ghét...
- Ta cũng không để ý tới quan hệ của các ngươi, ta muốn biết qua chuyện của hắn, ngươi biết có nhiều không?
- Cũng coi như là kha khá, hắn khá là có tiếng ở Hỏa vực.
- Nói với ta một chút đi, thất bại hôm nay, nhất định ta phải đòi lại!