Đây là một trong các mục tiêu chủ yếu khi Giang Thần đến Thánh Viện, ở trong Thời gian chi điện một tháng, bên ngoài mới qua được một ngày.
Nếu như có thể, hiện tại Giang Thần rất muốn đi vào, tăng cảnh giới lên tới Thông thiên cảnh.
- Thời gian chi điện chỉ có thể mở ra đối với đệ tử ưu tú nhất, mà đây không phải là nơi mà ta có thể quyết định ngươi có đi được vào đó hay không. Hiện giờ ta đã hiểu được ý đại khái của ngươi, theo như lời ngươi nói, ngươi có thể thử gia nhập ban đặc cấp.
- Ban đặc cấp?
- Đúng, là lớp do các đệ tử kiệt xuất nhất của Thánh Viện tạo thành, hiệu suất tăng lên của bọn họ cũng là cao nhất, sẽ có trợ giúp đối với ngươi, đồng thời cũng có thể thông qua ban đặc cấp để thu được tiêu chuẩn đệ tử ưu tú nhất, tiến vào Thời gian chi điện!
- Nếu đúng là như vậy, ban đặc cấp này ta muốn đi.
Giang Thần nói.
Thủy Nguyệt Xuyên nói:
- Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, gia nhập ban đặc cấp không dễ dàng, điều kiện của ban đặc cấp cũng cao hơn rất nhiều, ngươi không đạt tới thì sẽ phải trở về.
- Nếu như ở lại Thánh Viện mà không có cách nào đạt đến tiến độ dự đoán, vậy ta không ở lại thì hơn.
Giang Thần nói.
- Được thôi, lúc xế chiều ngươi trở lại đây.
Sau khi Giang Thần rời đi, Thủy Nguyệt Xuyên cười khổ lắc đầu một cái, nói:
- Lòng kiêu ngạo của thiếu niên kìa.
Nàng dự định để cho Giang Thần gặp ngăn cản, mài đi nhuệ khí của hắn.
Thử thách của ban đặc cấp, không thể thích hợp hơn với hắn.
...
Buổi chiều, khi hoàng hôn tới Giang Thần lần nữa đi tới phòng viện trưởng của Thủy Nguyệt Xuyên.
Điểm bất ngờ chính là, bên trong có tiếng của nữ tử trẻ tuổi, sau đó có nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, băng cơ ngọc cốt, giống như là từ bên trong bức tranh đi ra ngoài.
- Ngươi không nên mơ hão.
Nàng nhìn thấy Giang Thần, hai mày liễu dài nhỏ giật giật, âm thanh lanh lảnh mà lại rất êm tai, đáng tiếc ngữ khí của nàng lại quá ác liệt.
- Ban đặc cấp là kiêu ngạo của mỗi viện, cũng là lực lượng trung kiên để các viện cạnh tranh, ta không cho phép một đệ tử tiến tu đi vào bên trong.
Nàng nói rất chăm chú, giống như đang nói một chuyện rất xác đáng vậy.
- Ngươi là ai?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Ban đặc cấp Tây viện Trường Y Tình.
Nữ tử nói.
- Ta vào ban đặc cấp là bởi vì đãi ngộ và tài nguyên, không phải làm bạn với ngươi, không hiểu ý sao.
Y Tình không ngờ tới hắn sẽ nói như vậy, không chỉ không bị thuyết phục mà trái lại còn tức giận hơn nữa.
Cái tên này, coi mình là cái gì cơ chứ?
- Còn nữa, ngươi lấy quyền lợi gì để từ chối ta gia nhập? Nghe khẩu khí của ngươi, dường như ngươi còn trâu bò hơn so với viện trưởng thì phải.
Giang Thần cười lạnh một tiếng, bên trong câu hỏi mang theo vẻ châm chọc.
- Ta đang cảnh cáo ngươi, không phải là ngăn cản ngươi, không cần nói giống như ngươi có thể đi vào trong ban đặc cấp vậy.
Y Tình không sẽ tranh giành miệng lưỡi với hắn mà tránh ra.
Giang Thần không để ý đến nàng mà lại đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngoại trừ Y Nguyệt Xuyên ra còn có Mễ Pháp và giáo viên Mạc Sư của Tây viện, hai người kia nhìn thấy Giang Thần, ngoại trừ khinh bỉ ra còn có cười nhạo.
Y Nguyệt Xuyên nói:
- Giang Thần, thực sự ngại quá, ta không có cách nào để cho ngươi gia nhập ban đặc cấp của Tây viện được.
- Thật sao? Như vậy ta không cần thiết ở lại Thánh Viện nữa.
Giang Thần nói.
- Sao?
Y Nguyệt Xuyên quan sát Giang Thần, nàng muốn biết Giang Thần là không để ý thật, hay là giả bộ.
Rất nhanh, nàng đã xác định Giang Thần thật sự không để ý, chỉ có một loại tiếc nuối mà thôi.
Sự tiếc nuối này không phải là bởi vì tình cảnh của mình mà là đối với Thánh Viện.
- Ngươi...
Mạc Sư không chịu được thái độ của Giang Thần, nàng hận không thể làm cho hắn lập tức cút khỏi Thánh Viện.
- Lời còn chưa nói hết, số người của ban đặc cấp Tây viện đã đủ, ban đặc cấp Đông viện còn có tiêu chuẩn, chỉ cần ngươi thông qua sát hạch là có thể gia nhập, được chứ?
Y Nguyệt Xuyên nói.
Giang Thần cười nói:
- Viện trưởng, lần sau ngươi không cần nói nửa vời như vậy, bởi vì như thế sẽ làm cho người ta điên đấy.
- Vậy ngươi đồng ý sao?
Y Nguyệt Xuyên nở nụ cười hiểu ý, không biết bao lâu rồi nàng chưa từng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, nghĩ đến chuyện kia, bất cứ người nào trong Thánh Viện cũng không ung dung nổi.
Ở Thánh Viện nàng đã gặp qua rất nhiều đệ tử ưu tú, nhưng tính cách như Giang Thần cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải.
- Đương nhiên đồng ý, ta không có lý do để từ chối, Thánh Viện là nơi mà Cửu Thiên đại lục ngóng trông, Thánh Viện từ chối ta, ta chỉ có thể rời đi, nhưng không từ chối ta, đương nhiên ta sẽ không đi.
Giang Thần nói.
- Hừm, đi Đông viện đi.
Y Nguyệt Xuyên đứng dậy, mang theo hai người Mễ Pháp và Mạc Sư, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nàng nói:
- Bởi vì chưa từng có đệ tử tiến tu tiến vào ban đặc cấp, đối với sắp xếp này Đông viện cũng rất không hài lòng, đương nhiên, chỉ cần ngươi hợp lệ, Thánh Viện sẽ duy trì công bằng công chính, nhưng trước đó, sẽ có người làm khó dễ, tính tình của ngươi cần phải thu liễm một chút.
Nàng xuất phát từ ý tốt, vốn không nên nói ra chuyện này mới đúng.
- Tính khí của ta rất tốt đó chứ.
Phản ứng của Giang Thần làm cho người ta im lặng, dáng vẻ kia như là rất bất ngờ khi bị người ta nói tính khí không tốt, oan uổng hắn vậy.
Y Nguyệt Xuyên lắc đầu một cái, nói:
- Như vậy ta tin sẽ không có vấn đề gì cả.
...
- Rác rưởi của Tây viện cũng đòi đưa đến Đông viện ta sao?
Đi tới Thánh Viện, viện trưởng Đông viện Thạch Cảm Đương rất không khách khí mắng.
Như Giang Thần từng nói, tính tình của hắn rất tốt, sau khi nghe đối phương nói như thế hắn chỉ khẽ mỉm cười, nói:
- Trước có người nói ta rác rưởi, suýt chút nữa đã chết đó.
Mễ Pháp và Mạc Sư ở bên cạnh bĩu môi, ở trước mặt người của Đông viện, bọn họ rất là lúng túng.
Y Nguyệt Xuyên có vẻ đau đầu, lúng túng dùng tay lau trán.
- Ha ha ha ha, người trẻ tuổi này thật là hung hăng!
Thạch Cảm Đương cười to, đi tới trước người của Giang Thần, bàn tay lớn dùng sức đập vào trên vai hắn, như là rất khen ngợi đối với hắn vậy.
Có điều, nụ cười của hắn xuất hiện ý vị không tên, năm ngón tay nắm lấy vai của Giang Thần phát ra tiếng vang thanh thúy.
- Sẽ có rất nhiều người đến xem, ngươi không thông qua được thử thách, người mất mặt sẽ chính là ngươi.
Thạch Cảm Đương nói.
Đệ tử tiến tu muốn gia nhập ban đặc cấp, chuyện này đã gây ra náo động không nhỏ.
Không ai đồng ý, thế nhưng Thánh Viện đã nói đối xử bình đẳng, không thể cự tuyệt thỉnh cầu của Giang Thần được.
Y Nguyệt Xuyên muốn thông qua chuyện như vậy để làm cho Giang Thần biết trời cao đất rộng, hiện tại nàng lại có chút hối hận, dưới con mắt của mọi người, sự tự tin của Giang Thần sẽ hoàn toàn bị đánh nát, như vậy sẽ không tốt.
- Sẽ không khiến cho viện trưởng thất vọng.
Giang Thần nói.
- Như vậy, bắt đầu đi.
Giang Thần đi tới nơi thử thách, người ở trên đường quả thực không ít.
Coi như là đệ tử Thánh Viện phổ thông muốn tiến vào ban đặc cấp cũng sẽ được quan tâm, càng không cần phải nói tới một đệ tử tiến tu.
Y Tình kia từ đầu đến cuối đều đi theo, trên mặt của nàng tràn ngập sự xem thường đối với Giang Thần.
Hạng mục sát hạch thứ nhất của ban đặc cấp chính là trận pháp.
Mọi người dừng lại ở đất trống, phía trước cách đó không xa có mảnh bãi đá, trên bầu trời của cánh rừng có sương mù bảy màu, nhìn qua rất không đơn giản.
- Trước mặt ngươi là một mảnh bãi đá, có bày Kỳ Môn Độn Giáp, ngươi phải dùng thời gian ngắn nhất để đi qua, coi như là hợp lệ. Nếu như bị nhốt ở bên trong, không ai cứu ngươi đi ra ngoài được đâu.
Thạch Cảm Đương nói.
- Thời gian ngắn nhất là bao lâu?
Thạch Cảm Đương chỉ vào một cái đồng hồ cát ở cách đó không xa, có mấy tầng cát màu sắc khác nhau, màu đỏ ít nhất, màu vàng nhiều nhất.
- Sát hạch mỗi tháng, đệ tử phải đi ra trước khi màu xanh lam chảy xuống, ngươi muốn gia nhập ban đặc cấp thì phải hoàn thành xong trước khi hạt cát màu đỏ rơi xuống.
Lão sư trận pháp Đông viện đứng ra nói.