Trong lúc mọi người giật mình, trên mặt của Cao Nguyệt hiện ra đồ đằng thần bí mênh mông, khiến cho người ta không dám nhìn gần.
Đầu tiên vẻ mặt của Tô Thuyên rất là nghi hoặc, mãi đến khi nhìn thấy cái đồ đằng này, hai mắt dần dần trừng lớn lên.
Đợi tới lúc sau khi xác định được, vẻ mặt của nàng tràn ngập sự khiếp sợ.
- Ngươi là!
- Thế gia truyền thừa, không chỉ có Tô gia của các ngươi, ngươi ngay cả ấn ký truyền thừa cũng không có, e rằng cũng không phải là dòng chính của Tô gia mà cũng xứng đứng ở nơi này uy hiếp nhi tử của ta sao?
Một câu nói của Cao Nguyệt so với Tô Thuyên trúng một bàn tay của Giang Thần còn kinh người hơn, làm ảnh hưởng tới ngạo khí của nàng.
Sắc mặt nàng biến hóa bất định, không biết nên dùng vẻ mặt gì mới đúng.
Một lát sau, một câu nói nàng cũng không nói, mang theo bà lão đang kinh dị rời khỏi bảo tháp.
- Đi Thiên Cơ các, không kể đánh đổi mua được tin tức tình báo về nữ nhân này!
Tô Thuyên phân phó một tiếng.
- Vâng!
Bên trong bảo tháp, Giang Thần cũng giống như những người khác, đang dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Cao Nguyệt lúc này.
Trên người giống như có một tầng tia sáng chói mắt, mất đi loại bình dị gần gũi trước đây, có điều không bao lâu, trạng thái như vậy đã biến mất, dấu ấn trên trán biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
- Mẫu thân...
Giang Thần có ngàn vạn lời nói muốn hỏi.
Có điều rất nhanh hắn đã chú ý tới Cao Nguyệt rất là uể oải, dằn vặt cả ngày, môi của mẫu thân hắn đã trắng bệch.
- Thần nhi, sau khi trở về, ta sẽ nói tỉ mỉ với con.
Cao Nguyệt nói.
- Vâng, mẫu thân không cần lo lắng.
Giang Thần vội nói.
...
Bảo tháp dùng tốc độ cực nhanh trở về Thiên Đạo môn, môn phái quạnh quẽ theo đệ tử trở về lại trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Bởi vì lần này Thiên Đạo môn không có đệ tử đáng giá để quan tâm, vì lẽ đó không ít đệ tử không đi mà chờ ở bên trong môn phái.
Ví dụ như là Mộc Trấn Xuyên vậy.
Những đệ tử ở lại trong tông còn không biết nhìn thấy đệ tử trở về vui vẻ, phấn khởi vô cùng đều có cảm giác như là trúng tà.
Khi biết được mọi chuyện, bọn họ không thể tin tưởng, vừa mừng vừa sợ.
Đương nhiên, đối với Mộc Trấn Xuyên, đối với đệ tử của Thiên Vương phong, đây không phải là tin tức tốt gì, nhưng không có cách nào thay đổi được cái gì cả.
Rất nhiều trưởng lão trong môn phái đều biết được tin tức, tinh thần phấn chấn, vừa nghĩ tới lại có đệ tử đi tới Thánh Viện, loại tâm tình tự hào kia khó có thể dùng lời để diễn tả được.
Sau đó bọn họ cất bước đi ra ngoài, thân phận trưởng lão Thiên Đạo môn sẽ làm cho bọn họ nhận được vô số vinh quang.
Theo lý mà nói, nên triệu tập các đệ tử, tiếp theo Giang Thần đứng ra, trắng trợn chúc mừng một phen.
Có điều Giang Thần đã trở về Xích tiêu phong của mình, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Thiên đạo Tam Thanh biết hắn đang chăm nom mẫu thân mình, cho nên cũng không miễn cưỡng hắn.
Trong lúc này, Đại phu nhân Tô Thuyên cũng đã có được tình báo từ Thiên Cơ các, nàng không thể chờ đợi được nữa mở ra, muốn biết Cao Nguyệt rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nàng không biết nguyên do cho nên rất sợ hãi, ngay cả nội tình của kẻ địch cũng không thăm dò được rõ ràng, chuyện này vô cùng nguy hiểm.
- Cao Nguyệt, Đại tiểu thư Cao gia, thế gia truyền thừa nắm giữ huyết thống Thiên Phượng, lẽ ra sẽ kế thừa chức vị tộc trưởng Cao gia. Thế nhưng lại cảm mến Giang Thanh Vũ có huyết thống cấp thấp, vì gia tộc không cho phép cho nên bị trục xuất ra khỏi Long vực, từ đây không được bước vào Long vực nữa.
Một tờ giấy, hai hàng chữ, đã khái quát tình huống của Cao Nguyệt.
- Chỉ có những tin tức này thôi sao?
Tô Thuyên hỏi.
- Đúng, bởi vì nàng đến từ Long vực cho nên tin tức càng cặn kẽ Thiên Cơ các không có cách nào tìm được nữa.
Bà lão kia nói.
Mày liễu của Tô Thuyên nhíu chặt, buồn bực lại có chút bất an.
Chỉ là những tin tức này, không có cách nào xác định được thái độ của Cao gia.
Có điều, Cao Nguyệt đã bị trục xuất đến Hỏa vực, điểm ấy đã làm cho nàng an tâm. Đồng thời cũng giải thích tại sao các loại hành vi trước đó không gặp phải Cao gia trả thù.
- Nếu như thật sự chỉ là con rơi, như vậy hoàn toàn không cần phải để ở trong lòng.
Tô Thuyên nghĩ thầm.
...
Thiên Đạo môn, bên trong Xích tiêu phong.
Hai mẫu tử Giang Thần và Cao Nguyệt ở trong phòng trò chuyện, nói các chuyện bí ẩn mà trước đây hắn không biết.
- Hiện giờ, hắn con đã biết thế gia truyền thừa có ý vị như thế nào rồi chứ?
- Vâng.
Kỳ thực Giang Thần đã sớm biết, 500 năm trước, thế gia truyền thừa cũng đã tồn tại, cho nên hắn hiểu rõ sự mạnh mẽ của những thế lực này.
- Đệ tử của thế gia truyền thừa, phải bảo đảm huyết thống thuần khiết của bản thân, đặc biệt là nhất mạch dòng chính, vì lẽ đó trong các thế gia sẽ có truyền thống liên hôn, đệ tử bình thường cũng còn tốt, thế nhưng đệ tử đích tôn không có lựa chọn, chuyện kéo dài huyết mạch của mình đã trở thành trách nhiệm.
- Đối với chuyện này, có thể nói ta không có thái độ gì cả. Nếu như gia tộc muốn ta gả cho người nào, ta cũng sẽ không từ chối, mãi đến cho tới lúc gặp phải phụ thân của con, mới khiến cho ta chống lại tất cả những thứ này.
- Trải qua thống khổ kiên trì, rốt cục ta đã có được tự do, điều kiện là đoạn tuyệt quan hệ với Cao gia, tất cả mọi thứ ta có được từ Cao gia cũng không có tư cách dùng.
- Độc trên người ta, là phụ thân ta, cũng là ngoại công của con ban cho, ta còn nhớ lúc trước người đã nói, nếu ta lựa chọn ở cùng người bình thường, vậy thì nên trải qua một cuộc sống của người bình thường.
Giang Thần rất muốn biết rốt cuộc là ai tàn nhẫn lại hạ độc cho mẫu thân mình như vậy, thế nhưng hắn lại không nghĩ rằng sẽ là ngoại công của hắn.
- Lựa chọn mà ngoại công con đưa ra thực sự rất tàn nhẫn, phụ thân con khi đó đã muốn từ bỏ, không muốn vì tình yêu này mà hủy diệt ta.
- Có điều...
Lời sau đó đã không cần nói tiếp nữa, Cao Nguyệt trúng độc, hiển nhiên là không để ý tới sự phản đối và từ chối của Giang Thanh Vũ.
Sau đó, nàng và Giang Thanh Vũ trở lại Hỏa vực, lui về Nam phong lĩnh, sinh ra Giang Thần, mãi đến tận khi hắn trưởng thành mới thôi.
- Tại sao cho đến hôm nay mẫu thân mới nói cho con biết, vốn con còn tưởng rằng kẻ hạ độc chính là kẻ địch cho tới bây giờ con không đối phó được, cho nên mẫu thân mới không nói cho con biết.
Giang Thần có chút không hiểu nói.
- Khi đó ta cảm thấy không cần thiết để cho con biết, lại không nghĩ rằng con sẽ bất phàm như vậy, hiện giờ lại sắp đi tới Long vực, cho nên những chuyện này sẽ không che giấu được nữa.
Cao Nguyệt khẽ mỉm cười, nói:
- Quan trọng nhất chính là, ta hi vọng con có thể đi tìm ngoại công của con, nhờ ngoại công cứu phụ thân con, hoặc là thông báo cho Thiên Phong đạo nhân ở chiến trường thiên ngoại.
- Sao?
Giang Thần ngẩn ra, biện pháp này quả thật rất không tệ.
Cho dù hắn cố gắng tu luyện, muốn sẽ có một ngày đi cứu phụ thân, thế nhưng không thể vì nguyên nhân này, ở dưới tình huống có những biện pháp khác mà còn để cho phụ thân phải chịu khổ ở dưới Hắc Long uyên.
- Thân thể con có huyết mạch của Cao gia, biểu hiện của con cũng không kém những đệ tử kia của gia tộc bao nhiêu, gia gia con nhìn thấy con, có lẽ sẽ đổi ý.
Cao Nguyệt lại nói.
- Nhưng mà gia gia vô tình đối xử với nữ nhi ruột như vậy, ai biết sẽ làm gì cơ chứ?
Trong giọng nói của Giang Thần mang theo oán khí.
- Là ta có lỗi với gia tộc, ta phụ sự kỳ vọng của gia tộc, Giang Thần, con tuyệt đối không nên trách ngoại công của con!
Cao Nguyệt nghe hắn nói như vậy, rất là kích động.
- Nhưng mà...
Nói thì nói thế, thế nhưng Giang Thần lại nghĩ đến dáng vẻ lần trước mẫu thân độc phát, cùng với thân thể vô cùng suy yếu hiện tại, trong lòng đau xót không dứt, không nuốt trôi được cơn giận này.
- Chiến trường thiên ngoại, dù cho là Thiên Đạo môn cũng không có cách nào truyền tin tức vào được để thông báo cho sư phụ của phụ thân con, chỉ có mới Long vực mới có đường nối đi tới chiến trường thiên ngoại.
Cao Nguyệt lại nói.
Trước đây, khi quyết định cứu Giang Thanh Vũ, phương án thứ nhất xưa nay đã không phải là chờ Giang Thần trở nên mạnh mẽ, mà là nghĩ biện pháp thông báo Thiên Phong đạo nhân.
- Được rồi.
Giang Thần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu.
- Ta sẽ viết một phong thư, đến lúc đó con cứ mang đi, đi gặp ngoại công của con một chut.
Cao Nguyệt nói.
- Vâng.
Giang Thần lại nghĩ nếu như người gọi là ngoại công của hắn biết hắn đang giải trừ độc trên người mẫu thân hắn, không biết đối phương có thể ngăn lại hay không?
Hắn không ôm ấp kỳ vọng quá lớn đối với Cao gia, chỉ là nhìn thấy Cao Nguyệt như vậy, hắn không tiện nói ra ý nghĩ trong lòng mình, để tránh khiến cho mẫu thân lo lắng mà thôi.
Nửa giờ sau, Cao Nguyệt viết đầy một tờ giấy trắng, lại xem kỹ từng câu từng chữ một lần, sau đó mới nhét vào phong thư giao cho Giang Thần.
- Con cũng đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi.
Cao Nguyệt nói.
Giang Thần cầm thư trở lại gian phòng của mình, nằm ở trên giường, nghĩ về những trận chiến xảy ra trong ngày hôm nay, trong lúc bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.