Nhân vật mà ngay cả Hương Hương công chúa cũng quen biết, đương nhiên không phải chuyện nhỏ.
Vào thời khắc mà nàng lên đài, toàn trường kinh ngạc thốt lên.
Một là bởi vì thân phận của nàng, thứ hai là cảm thấy nam nhân trên đài cũng không đi xa được, đối thủ của ba vòng, người sau còn mạnh hơn người trước, vận khí của hắn kém đến cực điểm.
- Sở Lạc, ngươi còn có lòng tin nữa không?
Mộng Phi Phỉ hiếu kỳ nói.
Sở Lạc nhìn bóng người màu đỏ trên đài, mím chặt môi.
- Cũng đúng nhỉ.
Mộng Phi Phỉ gật gật đầu, cảm thấy phản ứng này của Sở Lạc mới đúng.
- Có khả năng nàng sẽ làm cho sư huynh bại lộ thân phận của mình.
Đột nhiên, Sở Lạc nói một câu làm cho nàng sửng sốt.
Xác định không phải là nói chuyện cười, Mộng Phi Phỉ không tìm được lời nói thích hợp để diễn tả sự kinh ngạc trong nội tâm của nàng.
- Đây là Phi Nguyệt công chúa đó.
Một lúc sau, Mộng Phi Phỉ mới nói ra một câu.
Phi Nguyệt công chúa, công chúa điện hạ của Đại Hạ vương triều, vị hôn thê của Ninh Hạo Thiên.
Xếp hạng thứ mười chín trên Tân hỏa bảng, đứng thứ ba Mỹ Nhân bảng.
Có thể nói, nàng là một trong những người có nhân khí cao nhất trong những người ở đây.
Cũng là người được cho rằng có hy vọng nhất đạt được một trong ba tiêu chuẩn tiến tu.
Kỳ nữ như vậy tuyệt đối không thể ngã xuống ở vòng thứ hai được.
Như vậy người ngã xuống đương nhiên sẽ là nam nhân đeo mặt nạ kia.
- Hừ hừ hừ, vừa nãy Sở Lạc nói khoác, không nghĩ tới hiện tại báo ứng lại tới nhanh như vậy, không phải có thực lực chân chính sao? Để chúng ta mở mang tầm mắt chút xem sao!
Trong đám nữ nhân lúc trước ủng hộ Phong Chi Ngân, lúc mọi người còn không phản ứng lại thì nữ nhân béo mập kia đã lớn tiếng khiêu khích một câu.
Lập tức đã dẫn tới thanh âm tán thành và phản đối.
- Còn chưa đánh sao, ngươi gấp làm gì? Sắc mặt này thực sự là đáng ghét quá đi mất.
- Phong Chi Ngân và người ủng hộ của hắn dường như không thua nổi kìa.
- Ta nhổ vào! Rõ ràng là nam nhân mang mặt nạ kia giở trò lừa bịp, nếu không Phong Chi Ngân của chúng ta sao sẽ thua được chứ?
- Nếu không phải vì quy củ của bình đài, Phong Chi Ngân sẽ làm cho đám chuột nhắt kia biết thế nào là phong thái của kiếm khách rồi!
Trong lúc ồn ào, khí thế mạnh mẽ ở trên đài bạo phát, tức thì toàn trường yên tĩnh, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn bóng người tinh tế kia.
- Khí thế này? Công lực của Phi Nguyệt công chúa lại có tiến bộ rồi!
- Phi Nguyệt công chúa là một trong những kỳ tài hiếm thấy lĩnh ngộ được thiên nhân hợp nhất trong Thần Du cảnh, luyện thành thần công vô thượng.
- Dẫn trước Phong Chi Ngân mười bậc, ở trong năm mươi vị trí đầu của Tân hỏa bảng, phần chênh lệch này là khác biệt một trời một vực.
Mặc kệ là người ủng hộ Giang Thần hay là Phong Chi Ngân, đều bị nữ tử ở trên đài thuyết phục.
Lúc này, bình đài chia năm xẻ bảy trong lúc Giang Thần lúc nghỉ ngơi đã khôi phục lại dáng vẻ trước đó, một đôi chân trần trắng nõn như ngọc giẫm lên trên mặt đất, chân nhỏ thon dài quấn quanh sợi tơ màu đỏ, trên người là y phục màu đỏ, người mặc giáp nhẹ, hoàn mỹ dán vào thân thể.
Gương mặt xinh đẹp đó làm cho người ta nghẹt thở, khiến cho người ta không dám nhìn gần, phối hợp với dáng người mê người, đứng thứ ba Mỹ Nhân bảng, hoàn toàn xứng đáng!
Có điều, vũ khí của Phi Nguyệt công chúa lại là hai cái liêm đao tương tự như là loan đao vậy.
- Sử dụng một đao vừa nãy của ngươi đi.
Phi Nguyệt công chúa nói.
- Ồ?
Phi Nguyệt công chúa lại nói:
- Ta muốn tự mình lĩnh giáo sự lợi hại của đao này.
Trong lời nói của nàng mang theo một loại mệnh lệnh khiến cho người ta không thể chống cự, Lời nàng nói giống như là thánh chỉ, Giang Thần phải làm như nàng mong muốn.
Dù sao nàng cũng là công chúa điện hạ, tâm tính như vậy cũng không có gì đáng trách cả.
- Mỗi một trận chiến đấu đều là đánh cờ, khi công chúa và người khác chơi cờ sẽ bảo người khác đánh xuống nơi mà ngươi muốn sao?
Giang Thần không mắc bẫy, từ chối rất quả đoán.
Khóe miệng của Phi Nguyệt công chúa hiện ra một đường vòng cung lạnh lẽo, rất khinh thường nói:
- Ngươi không dám sao? Ngươi sợ một kích mạnh nhất của ngươi tay trắng trở về sao?
Lời này làm cho những người ủng hộ Phong Chi Ngân cảm thấy rất hay, quảng trường đã yên tĩnh lại lần nữa trở nên náo nhiệt, điểm không giống chính là, lần này rất ít người mở miệng thay cho Giang Thần.
Bởi vì người đứng trên đài là Phi Nguyệt công chúa.
Đối mặt với phép khích tướng như vậy, Giang Thần nhún nhún vai, tay trái giơ lên, chỉ vào Phi Nguyệt công chúa, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi đã cho rằng như vậy, như vậy đi, công chúa sử dụng một kích mạnh nhất của ngươi đi!
Lời này vừa nói ra thì quảng trường lần nữa rơi vào trong yên tĩnh.
Đối mặt với Phi Nguyệt công chúa, hắn còn dám cuồng ngạo bất kham như vậy!
- Chẳng lẽ hắn cho rằng một kích toàn lực của Phi Nguyệt công chúa sẽ như là một đao kia của hắn sao? Hắn không biết sự mạnh mẽ của công chúa sao?
Đây là ý nghĩ của không ít người.
Phi Nguyệt công chúa cũng không ngờ tới, nàng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai?
- Phi Nguyệt công chúa, đứng thứ ba Mỹ Nhân bảng, đứng thứ mười chín Tân hỏa bảng, vị hôn phu của ngươi là Ninh Hạo Thiên cướp giật Thần mạch của người khác kia.
Câu nói cuối cùng của Giang Thần, tràn ngập vẻ châm chọc.
Sắc mặt của không ít người biến đổi, lại có một ấn tượng hoàn toàn mới với nam nhân đeo mặt nạ này.
Không chỉ là cuồng, mà còn cuồng đến vô biên.
Ninh Hạo Thiên cướp đoạt Thần mạch, chuyện này coi như muốn thảo luận thì cũng chỉ dám nói dưới tình huống không có ai mà thôi.
Tên này thì tốt rồi, không ngờ lại ở trong ngày Hỏa vực náo nhiệt nhất, nói ra ở trước mặt mọi người, còn lấy giọng điệu như vậy để nói.
Không ít người ngẩng đầu nhìn lên trên không trung, nơi đó có một kiện linh khí phi hành là một chiếc thuyền rồng to lớn, là thuyền của Hắc Long thành.
Mỗi người trên thuyền như vậy, sắc mặt hầu như đều thay đổi.
- Ồ, Thần mạch?
Trên tường thành, lão giả áo xám đến từ Thánh Viện cảm thấy rất hứng thú.
- Đúng vậy, Thập vạn đại sơn ở trong cảnh nội vương triều xuất hiện một người thiếu niên lúc ở khai mạch nghi thức đã bị phát hiện ra nắm giữ Thần mạch.
Trong lòng Đại Hạ hoàng đế rùng mình, bên ngoài thì không biến sắc, rất bình thản nói một câu.
- Sau đó bị vị hôn phu Ninh Hạo Thiên của nữ nhi ngươi đoạt đi hay sao?
Lão giả áo xám lại nói.
Đại Hạ hoàng đế trầm mặc không nói, phỏng đoán lời này là hiếu kỳ, hay là trách móc.
- Tôn giả, từ trước khi có Thần mạch, Ninh Hạo Thiên và Phi Nguyệt cũng đã được định ra hôn ước, tuy rằng xảy ra việc Thần mạch bị đoạt, thế nhưng người bị đoạt là Giang Thần, tên vốn gọi là Ninh Thần, là tộc nhân của Ninh Hạo Thiên, là tranh đấu trong nội bộ của bọn họ, vương triều không tiện nhúng tay vào.
Đại Hạ vương triều nói.
- Giang Thần kia, ở nơi nào?
- Có người nói đã chết ở trong Vạn thú vực.
Đại Hạ hoàng đế lại nói tới tình huống của Vạn thú vực một lần, biểu thị người bị nhốt ở bên trong cửu tử nhất sinh, Thần Du cảnh tuyệt đối không thể đi ra ngoài được.
- Đáng tiếc.
Lão giả áo xám chỉ nói ra ba chữ.
Đại Hạ hoàng đế lén lút thở phào một hơi, lần nữa đưa mắt nhìn về phía bình đài, nhìn nam nhân đeo mặt nạ, mí mắt rũ xuống.
Trên đài, khi Phi Nguyệt công chúa nghe đến chuyện Giang Thần nói, nàng cũng hoàn toàn biến sắc.
- Ngươi thì biết cái gì? Ẩn tình trong đó, ngươi có tư cách gì nói tới cơ chứ?
Phi Nguyệt công chúa quát lên.
- Tư cách sao?
Giang Thần cười cợt, ngón tay xẹt qua ở trên mặt nạ, lại nói tiếp:
- Không nhiều lời nữa, ra chiêu đi.
- Vừa nãy ngươi mạo phạm ta, đây là nguyên nhân cái chết của ngươi kế tiếp.
Phi Nguyệt công chúa đã không thể chờ đợi được nữa, hai cái loan đao trong tay có ánh sáng màu hồng yêu dị bốc lên.
- Ngươi chờ mong ta đánh ra một kích toàn lực thật sao? Thế nhưng ngươi không đủ trọng lượng, trước tiên cứ tiếp một đao này của ta đi.
Phi Nguyệt công chúa nâng hai đao lên quá đầu, lưỡi dao ma sát lẫn nhau, trải qua quá trình súc thế ngắn ngủi, lại mạnh mẽ chém xuống.
- Bí thuật: Phi hồng chi nguyệt!
Đao không phải đi về phía Giang Thần, mà là hai bên thân thể, khi lưỡi đao hạ xuống thì đột nhiên xảy ra dị biến, toàn bộ bình đài bị ánh sáng màu hồng bao phủ.